Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 385

Sau cuộc xung đột ở Tam Đại Các lần đó thì không còn ai đến gây rối nữa. Chỉ có điều, từ đó về sau, số lượng ma tu đến Hoàng Thành giảm đi hẳn.

Các đại thế lực bận rộn chuẩn bị chiêu sinh, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến ma tu ra sao. Và đám ma tu cũng hoàn toàn biến mất, không xuất hiện trước mọi người suốt ba tháng.

Toàn bộ Tu Tiên giới trở nên vô cùng yên tĩnh.

“Chiêu sinh đây, Phong Lôi tông chúng ta chiêu mộ đệ tử nội môn và ngoại môn, những người có linh căn tốt có thể trực tiếp nhập môn trở thành đệ tử truyền thừa, được hưởng tài nguyên hàng đầu của môn phái…”

Trên đài Quan Nguyệt rộng lớn ở Hoàng Thành đông đúc, Linh tu người của các môn phái lớn nhỏ bày gian hàng khắp nơi.

Những đệ tử vừa độ tuổi của các gia tộc cũng đổ xô đến. Tất nhiên, những người tham gia chiêu sinh chủ yếu vẫn là tán tu.

Giữa những lá cờ của các đại tông môn, Tứ đại tông là nổi bật nhất, đông người nhất, tiếp theo mới đến các môn phái nhỏ khác.

Trước đây, việc chiêu sinh thường diễn ra trước cửa các môn phái nhưng do Ma Linh đại chiến đã cướp đi quá nhiều sinh mạng, các đại thế lực lại thiếu nhiều nhân lực nên Tứ đại tông đã hợp tác với tất cả các thế lực khác ở Trung Châu, cùng nhau chiêu sinh tại đài Quan Nguyệt nhằm thu hút đông đảo các tu sĩ, cũng tránh việc họ phải đi đi lại lại tốn thời gian.

Nhưng đây chỉ là vòng đầu tiên—kiểm tra linh căn.

“Con chuột mà cũng dám đến đây à, không phải là đến xin ăn đấy chứ?” 

Trong đám đông đang xếp hàng, một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên, sau đó không ít bé trai bé gái mười hai mười ba tuổi lần lượt quay đầu lại.

Một bé trai mặc áo gấm trắng kiêu ngạo bước đến trước một cậu bé ăn mặc rách rưới, che mũi lại.

Nói: “Ngươi không ở yên xin ăn tại Vĩnh Khang thành mà lại dám chạy đến Hoàng Thành. Nói đi, có phải ngươi theo xe thú nhà ta đến đây không?”

Cậu bé ăn mặc rách rưới siết chặt nắm đấm: “Ta không phải ăn xin, ta có gia đình. Cao Kiếm, ngươi đừng có nói bậy. Với lại, ta tự đến đây, không có theo xe thú nhà ngươi.”

Cậu bé nghe tiên sinh kể chuyện nói, chỉ cần vào được môn phái là có thể ăn no mặc ấm, còn có thể bay lên trời cao đi dưới mặt ngầm, sẽ không còn ai coi thường cậu bé nữa.

Vì vậy cậu bé đã mất hai tháng để đi từ Vĩnh Khang thành đến Hoàng Thành.

Đứa bé tên Cao Kiếm cười nhạo: “Còn dám cãi lại, cha nương đều chết, ngay cả tên cũng là chuột nhỏ, không phải ăn xin thì là gì? Ngươi chính là ăn mày, một đứa ăn mày không ai cần.”

“Tên của ta không phải là chuột nhỏ, ta tên là tiểu Thử, không phải con chuột.”

Cậu bé ăn mặc rách rưới phản bác nhưng chỉ khiến Cao Kiếm cười lớn ha hả: “Ngươi cũng nói ngươi gọi là tiểu Thử, không phải con chuột thì là gì?”

“Cậu ấy tên là chuột nhỏ, thật kỳ lạ, sao lại có người tên như vậy.”

“Cha ta nói chuột là thứ đáng ghét nhất, chỉ biết ăn cắp gạo nhà người khác, nên chuột qua đường, ai cũng hô đánh.”

“Chắc chắn cha mẹ cậu ta không cần cậu ta nữa rồi, nếu không thì sao lại đặt cho cậu ta cái tên khó nghe như vậy.”

Mọi người xung quanh đều hùa theo Cao Kiếm cùng cười nhạo cậu bé.

Tiểu Thử thấy xung quanh toàn là người, mồm năm miệng mười hoàn toàn không thể cãi lại, chỉ có thể bất lực cúi đầu, lặng lẽ nắm chặt góc áo.

May mắn là sự ồn ào không kéo dài quá lâu, phía trước vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Giữ im lặng, người tiếp theo lên đây kiểm tra linh căn.”

Khi hàng người tiến lên, rất nhanh đã đến lượt tiểu Thử.

Trưởng lão chiêu sinh phía trước dùng linh lực kéo tiểu Thử lên không trung, linh lực bao quanh cơ thể cậu bé, ấm áp và rất dễ chịu.

“Toái linh căn, không đạt yêu cầu.”

Tiểu Thử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị linh lực ném sang một bên.

Cậu bé không cam lòng, chạy lại hỏi: “Toái linh căn là gì?”

 

“Toái linh căn có nghĩa là còn vô dụng hơn cả tạp linh căn, là phế vật trong số phế vật đó đồ ngốc.” Cao Kiếm đứng ở hàng sau lớn tiếng chế nhạo.

Xung quanh lại vang lên những tiếng thì thầm châm chọc.

“Còn có cả toái linh căn à, ta tưởng tạp linh căn đã là kém cỏi nhất rồi.”

“Nghe nói Phong Lôi Tông chỉ là một tông môn nhỏ, vậy mà hắn còn không đủ tư cách làm tạp dịch của Phong Lôi Tông. May mà không đi đến chỗ Tứ đại tông, nếu không thì chẳng phải sẽ mất mặt đến cùng cực sao?”

 

“Thế này thì cũng quá vô dụng rồi. Tạp linh căn chỉ có thể đột phá Luyện Khí kỳ, vậy chẳng phải toái linh căn sẽ không thể dẫn linh khí vào cơ thể luôn sao. Thế chẳng phải là người phàm vô dụng nhất sao?”

“Ha ha ha vậy hắn có thể đi đến vùng Linh Hải sống cùng đám người phàm kia.”

“Các ngươi quá coi trọng hắn rồi, hắn vô dụng như vậy thì làm sao có thể vượt qua Linh Hải, hơn nữa hắn lại không có cha nương, ngay cả một bộ quần áo cho ra dáng cũng không có, chắc chỉ có thể làm thức ăn cho hải thú mà thôi.”

Tiểu Thử đứng ngơ ra tại chỗ, bên tai toàn là những lời bàn tán xung quanh.

Cậu bé là toái linh căn.

Cả đời này cũng không thể Tu Tiên.

Trưởng lão chiêu sinh ở phía trước thấy đám trẻ con lại gây ồn ào thì lớn tiếng quát: “Im lặng, nếu còn ồn nữa thì ta sẽ hủy bỏ tư cách của người đó!”

Nghe thấy lời này, xung quanh lập tức im lặng, chỉ là ánh mắt của họ vẫn đầy châm chọc và đồng cảm.

Trái tim tiểu Thử c.h.ế.t lặng, cậu bé không biết mình nên đi đâu tiếp, chỉ có thể mất hồn mà lùi lại giữa đám đông.

Không ít tán tu cũng giống cậu bé, sau khi kiểm tra linh căn xong thì đều trở thành xác không hồn. Thậm chí còn có nhiều người khác khóc lóc, than phiền số phận bất công ngay tại chỗ.

Đi một hồi, trong tầm nhìn của Tiểu Thử bỗng xuất hiện một luồng khí đen nhè nhẹ, sau đó thì càng lúc càng nhiều.

Cậu bé hoảng sợ lùi lại vài bước, loạng choạng ngã xuống đất. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt xuất hiện một hàng người mặc áo choàng đen.

Tất cả các Linh tu đều như gặp kẻ thù, những người trẻ tuổi kêu la chạy tán loạn trong khi trưởng lão và các đệ tử chiêu sinh thì lập tức bay lên phía trước.

Đài Quan Nguyệt lập tức trở nên hỗn loạn.

Trưởng lão quát: “Ma tu không trốn trong sơn mạch Cửu Long kéo dài hơi tàn mà đến đại hội chiêu sinh của chúng ta làm gì?”

Người đứng đầu là Lý Nhất Khiếu không hề tức giận. Hắn ta mỉm cười giơ tay đi tới: “Các ngươi không cần phải sợ, chúng ta không phải đến để g.i.ế.c người.”

Hắn ta đi tới, các Linh tu thì lùi lại.

Trên Tiểu Linh Thông đã sớm bị tin tức ma tu xuất hiện nhấn chìm.

Lý Nhất Khiếu dẫn theo đám ma tu đứng ở giữa, nói:

“Chúng ta cũng đến để tham gia đại hội chiêu sinh, nhân đây chính thức giới thiệu với tất cả tán tu và các Linh tu cùng đường bí lối, Thượng Ma Tông của chúng ta sắp trở thành Ngũ đại tông, vào tông sẽ trở thành tu sĩ Nguyên Anh.”

“Chúng ta chiêu sinh không xem linh căn, không xem gia thế, không xem thiên tư, chỉ cần các ngươi có quyết tâm, ma đạo tùy các ngươi đi.”

“Thật nực cười!”

Trưởng lão chiêu sinh của Tứ đại tông đứng ra ngắt lời hắn ta, tức giận nói:

“Ma tu các ngươi là đồng lõa với Ma tộc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Ai cũng biết, ban đầu Ma tộc dùng Chú Ma Trận để hóa Linh tu, không chỉ khiến tu vi của các Linh tu không thể tiến thêm một bước mà còn có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.”

“Lúc trước ma tu bị ép tự hủy cũng là vì Chú Ma Trận. Bây giờ các ngươi lại đến bắt chước tông môn Linh tu chúng ta, tiến hành chiêu sinh? Thật là nực cười đến cùng cực!”

Khóe miệng Lý Nhất Khiếu nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Có nực cười hay không không phải là do ngươi quyết định. Nếu các ngươi đã biết Chú Ma Trận có thể khiến người ta không thể tự tu luyện thì chắc hẳn cũng biết Ma tộc có cách khôi phục nhỉ?”

“Nếu các ngươi không rõ thì có thể đi hỏi các truyền nhân của Tứ đại tông, bọn họ biết rất rõ.”

 

Bình Luận (0)
Comment