Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 70

Tên nhóc kia còn dám ra oai trước mặt bổn Đại Vương.

Ma Vương đang đắc ý, bỗng nhiên một bóng đen bao phủ lấy nó, gương mặt âm trầm của Khương Trúc xuất hiện trước mắt nó, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết.

Khương Trúc nắm chặt tay, một quyền đánh nó ngã nhào xuống đất.

“Còn dám tự tiện ra oai thử xem, ngươi không thấy băng vải của ngươi bung ra rồi sao?”

Khương Trúc nhặt dải băng lên, cột chặt nó lại lần nữa.

Ma Vương vùng vẫy mấy lần không có kết quả, bị treo trở về bên hông, vẻ mặt ỉu xìu.

Thần thú chạy mất, đại trận đương nhiên cũng không còn uy hiếp, sát khí xung quanh thoáng chốc tiêu tán không còn một mảnh.

Lần này người của Phong Thanh Tông hoảng sợ rồi.

Lục Tiến gắt gao nắm lấy cánh tay Tô Thiên Tuyết: “Tiểu sư muội, muội mau kêu nó ra đi.”

Vẻ mặt Tô Thiên Tuyết biến sắc khó coi, cũng sốt ruột không thôi: “Sư huynh, muội gọi thế nào nó cũng không chịu, muội không có cách nào cả.”

“Này, Phong Thanh Tông, các ngươi đắc ý đủ lâu rồi chứ, giờ đến lượt chúng ta!”

Mặc dù không biết vì sao Thần thú kia lại chạy nhưng bây giờ chính là cơ hội tốt để trả thù.

Đám người Mục Trì xông tới.

Vừa rồi bọn họ nhận nhịn đủ kiểu, cũng không dám thả một cái rắm nào, ngay cả Thần thú cũng không dám tranh, bây giờ thì sao?

Nếu bọn họ đã không lấy được Thần thú, Phong Thanh Tông cũng nên nhường những thứ khác ra chứ?

Lục Tiến mang theo các đệ tử không ngừng lui về phía sau, lại bị vách đá phía sau ngăn trở, không thể lui được nữa.

“Vạn Phật Tông, bọn họ lấy nhiều h.i.ế.p ít, các ngươi mặc kệ sao?”

“Khương Trúc! Ngươi thật sự không để ý tình nghĩa đồng môn sao?”

Người của Phong Thanh Tông bị vây kín không chút kẽ hở, cao giọng kêu gọi, ý đồ muốn người của Vạn Phật Tông hỗ trợ.

Nhưng lúc này người của Vạn Phật Tông đều vây quanh người dị vực, nào có thời gian rảnh quản bọn họ.

Người dị vực m.ó.c t.i.m ra kia đã hoàn toàn không còn hơi thở, yên lặng nằm trong lòng đồng bạn.

“Đa tạ các vị, nếu không có các ngươi, chúng ta sợ chỉ sẽ phải chôn thân ở đây.”

Khương Trúc nghiêng đầu, nói: “Sau khi các ngươi trở về hãy mang theo người của bộ lạc rời đi, chuyện Long tâm một khi truyền ra, các ngươi sẽ không có ngày nào được yên đâu.”

“Tiểu sư muội nói đúng, các ngươi vẫn nên tìm nơi nương thân khác thì hơn.” Độ Chân gật đầu.

Người dị vực dẫn đầu chắp tay với bọn họ: “Việc này không cần các vị lo lắng, bộ lạc Chúc Long chúng ta quanh năm ở trong bí cảnh, theo không gian biến hóa, nếu không phải người trong tộc thì sẽ không ai tìm được.”

Tộc trưởng dừng một chút, gập người quỳ xuống, Độ Chân và Tam Thanh cũng kéo không được.

Chín người dị vực đều quỳ xuống đất.

“Ta biết các vị có tấm lòng Bồ Tát, khẩn cầu các vị có thể giúp chúng ta tìm được Thần thú kia, lấy một giọt tinh huyết, cho dù các vị muốn thứ gì, bộ lạc chúng ta nhất định sẽ tìm cho các vị.”

Tam Thanh lắc đầu: “Không cần như vậy, đó vốn là thứ các ngươi nên có được.”

Đệ tử Vạn Phật Tông tiến lên đỡ bọn họ dậy.

Ma Vương treo ở bên hông hếch mí mắt lên: “Tiểu Trúc, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, m.á.u của thứ đó vô dụng.”

Khương Trúc dừng tay lại: “Vô dụng? Máu của Thần thú cũng không được sao?”

“Bộ lạc Chúc Long là nơi Chúc Long sinh ra, vì bảo vệ mảnh đất đó không bị ngoại giới công kích và chiếm đoạt, Chúc Long lấy tinh huyết của bản thân làm cơ sở tạo ra Chúc Long Thần thụ, mỗi năm trăm năm Thần thụ cần một giọt tinh huyết để cung cấp lực lượng, Chúc Long biến mất mấy ngàn năm, tinh huyết của bộ lạc bọn họ đã sớm dùng hết nên mới phải ra ngoài tìm kiếm tinh huyết của Thần thú khác.”

“Con sâu kia vốn dĩ không phải huyết mạch Thần thú chính thống gì, làm sao nuôi sống Thần thụ, cho dù là băm nó ra cho Thần thụ ăn cũng quá sức.”

Khương Trúc nhìn về phía người dị vực đầy kỳ vọng, do dự nửa ngày vẫn nói ra sự thật.

Nghe xong lời của nàng xong, bầu không khí trở nên có chút vi diệu.

Những người dị vực khác cúi đầu nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể trên mặt đất không nói chuyện.

“Dù sao cũng phải thử xem, lỡ đâu lại được.” Tộc trưởng cười có chút miễn cưỡng.

Có lẽ bầu không khí quá trầm thấp, tộc trưởng cười an ủi đồng bạn: “Không được thì thôi, ít nhất cũng kéo dài thêm thời gian, chúng ta còn thời gian.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-70-chuyen-cua-phat-tu-co-the-goi-la-cuop-sao.html.]

Người của Vạn Phật Tông liếc nhìn nhau, trong lòng khẽ động, cũng biết mình đã tận lực.

“Chúng ta giúp các ngươi đi bắt Thần thú, cũng tiện mang về sớm thử xem.” Khương Trúc xoay người nhìn về phía Phong Thanh Tông đang bị vây công.

“Nhưng trước đó chúng ta còn có việc quan trọng cần làm.”

Bên kia người của Phong Thanh Tông bị vây đánh rất thảm, ngay cả Tô Thiên Tuyết cũng bị thương không nhẹ, khóe miệng dính máu.

“Dừng tay, đừng đánh chết, trên người Tô Thiên Tuyết có phân thân thần hồn của tông chủ Phong Thanh Tông.”

Đám người Mục Trì nghe thấy Khương Trúc lên tiếng thì vô thức dừng tay.

À đúng rồi, nghe nói ngày mà thiên phú của Tô Thiên Tuyết được phát hiện, tông chủ Phong Thanh Tông đã khắc phân thân thần hồn vào trong thức hải của nàng ta.

Các tán tu khác thấy người của đại tông môn dừng tay, cũng ngừng tay theo, tránh để bị Phong Thanh Tông ghi hận.

“Yên tâm, chúng ta sẽ không lấy mạng các ngươi, vậy quá tàn bạo, có điều làm người phải giữ chữ tín.”

“Theo như ước định, bọn họ đưa cho các ngươi đồ vật ngang giá, các ngươi cho bọn họ tinh huyết của Thần thú.” Khương Trúc vươn ba ngón tay: “Ba giọt.”

“Không phải một giọt sao?” Tô Thiên Tuyết lau vết m.á.u bên miệng, nước mắt trên mặt còn chưa khô.

Vừa rồi mặc dù nàng ta xin tha nhưng vẫn bị đánh bị thương, chỉ là không nghiêm trọng như những người khác.

“Thật sao, các ngươi nói một giọt sao?” Khương Trúc quay đầu hỏi.

Tộc trưởng cực kỳ hiểu chuyện lắc đầu: “Ba giọt.”

“Xem đi, là các ngươi nhớ nhầm.”

Tô Thiên Tuyết tức giận đến hộc máu.

Đó còn là ấu thú mới sinh, một lần đã muốn lấy đi ba giọt tinh huyết, tu vi không phải từ Kim Đan hậu kỳ rớt xuống Kim Đan sơ kỳ sao? Nói không chừng còn ảnh hưởng đến tu luyện sau này.

Khương Trúc ung dung đi tới đi lui, quyết định dứt khoát.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy, lát nữa đi lấy, các ngươi phái người canh chừng ở cửa hang, đừng để ấu thú kia chạy mất, mẹ của nó lấy đồ thì nó phải trả, ai bảo nó thích Phong Thanh Tông các ngươi chứ.”

Tộc trưởng đứng sau lưng Khương Trúc giống như có chỗ dựa, lập tức phái người đi canh chừng cửa hang.

Thấy người của Phong Thanh Tông còn muốn nói gì đó, Khương Trúc kịp thời cắt ngang bọn họ: “Đây là giao dịch của các ngươi và bọn họ, đừng có giảo biện, mọi người đều có mắt nhìn.”

Huống hồ có cãi chày cãi cối cũng chẳng ai nghe.

“Bây giờ nói chuyện của chúng ta, ân oán giữa các ngươi và bọn họ Vạn Phật Tông chúng ta mặc kệ, tự mình giải quyết đi, dù sao chúng ta cũng không có mặt.”

Vẻ mặt của Khương Trúc nghiêm túc: “Nhưng xét thấy vừa rồi các ngươi đã nảy sinh sát tâm với những Phật tu thiện lương chúng ta, tổn hại đại đức nên ta đề nghị các ngươi tự nguyện quyên góp chút tiền hương hỏa, tích lũy công đức.”

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức yên tĩnh, gió lạnh thổi qua khiến mọi người có chút mê mang.

Phật tu gì mà tà môn quá vậy. 

Một hòa thượng, sau lưng là một Nguyên Anh, một Kim Đan, sáu Trúc Cơ hậu kỳ, còn có một đám người dị vực cầm pháp trượng, khí thế hung hăng đề nghị ngươi tự nguyện quyên góp tiền hương hỏa...

Hay cho câu tự nguyện.

Miệng Nghệ Phong Dao co giật.

Hắn ta biết ngay hòa thượng c.h.ế.t tiệt này không có ý tốt, đây rõ ràng là trắng trợn cướp bóc mà.

Đầu Lục Tiến đầy vạch đen..

Thu Vũ Miên Miên

Tại vì sao, bọn họ đối xử với người khác thì là tâm địa bồ tát, giúp hết người này đến người khác, đến lượt bọn hắn thì lại muốn cái này muốn cái kia, còn mỹ miều nói là bồi thường sao?

“Khương Trúc, rốt cuộc ngươi tu hành Phật môn nào vậy, đừng nói dễ nghe như thế, không phải ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”

Lục Tiến muốn phá hỏng đạo tâm của nàng, hắn ta không tin loại người này có thể tiếp tục tu Phật.

Đáng tiếc Khương Trúc không hề tự kiểm điểm bản thân, nàng thẳng thắn phản bác: “Chuyện Phật tu có thể gọi là cướp đoạt sao? Rõ ràng gọi là nhân quả tuần hoàn.”

Lục Tiến bị nàng mặt dày mày dạn chọc tức đến hộc máu.

Người của Kiếm Tông đứng cạnh hoàn toàn ngơ ngác.

Tiêu Trường Phong bị sét đánh đến mức mặt mày biến dạng.

Hắn ta không thuyết phục được bản thân, đây không giống một Phật tu bình thường chút nào.

Chẳng lẽ nữ đệ tử của Vạn Phật Tông đều có phong cách này sao?

Bình Luận (0)
Comment