Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 71

Tam Thanh nhìn bộ dạng như thổ phỉ của tiểu sư muội, cộng thêm biểu cảm khiếp sợ của mọi người, bất đắc dĩ đỡ trán.

“Tiểu sư muội, đừng làm loạn nữa.”

Khương Trúc lấy đồng xu ra tung lên: “Không làm loạn, ta đã hỏi Phật Tổ, Người đồng ý để ta làm như vậy.”

Độ Chân hơi nhếch miệng lên.

Tiểu sư muội thật sự chuyện gì cũng hỏi Phật Tổ sao?

Đám người Đạo Toàn nghe vậy lập tức vươn đầu tò mò nhìn.

Phật Tổ cũng quản loại chuyện cỏn con này sao? Chưa từng nghe nói đấy.

“Thật đó, đại sư huynh, huynh không tin ta sao?” Vừa rồi Khương Trúc thật sự đã tung một lần.

Một lần Phật Tổ đã đồng ý rồi, sau đó nàng mới lập tức hứng thú bừng bừng đi thu tiền hương hỏa của Phong Thanh Tông đấy.

Chắc chắn là hành vi vừa rồi của bọn họ đã chọc giận Phật Tổ.

Tam Thanh lắc đầu cười khẽ: “Ta đương nhiên tin tưởng muội.”

“Ta không tin.”

Tô Thiên Tuyết tức giận nói: “Ngươi hỏi thế nào, hỏi lại lần nữa.”

“Phật tu các ngươi thấy bọn họ bắt nạt chúng ta mà không nói gì, rõ ràng là nhắm vào chúng ta, chẳng từ bi chút nào.”

Tô Thiên Tuyết vừa nghĩ đến dáng vẻ nhục nhã vừa rồi của mình bèn hận không thể g.i.ế.c hết đám người ở đây.

“Được thôi, mặt ngửa là Phật Tổ đứng về phía ta, mặt úp là đứng về phía các ngươi.” Khương Trúc cười nói, không hề hoảng hốt.

Ba người trốn trong đám tán tu nhìn thấy hòa thượng quen thuộc, đồng xu quen thuộc, không khỏi rùng mình một cái.

Mẹ kiếp, lại là chiêu này.

Nhưng nhìn thấy người của đại tông môn cũng bị tên thần kinh này dùng cách này hành hạ, bọn họ lại cảm thấy dễ chịu một cách kì lạ.

“Keng!”

Khương Trúc búng ngón tay, đồng xu bay xoay tròn trên không trung, ba giây sau rơi xuống tay nàng.

Mọi người nhìn kĩ, vậy mà thật sự là mặt ngửa!

“Ta không tin, ngươi gian lận, chắc chắn ngươi đã giở trò.” Tô Thiên Tuyết không muốn thừa nhận, càng không muốn giao những thứ đã có được ra.

Khương Trúc hừ một tiếng, lại đổi cách tung rất nhiều lần, tất cả đều là mặt ngửa.

Tung kiểu gì cũng ra mặt ngửa.

Bởi vì lần này Phật Tổ gia gia thật sự kiên định lựa chọn nàng!

Người của Phong Thanh Tông hoàn toàn câm nín.

Khương Trúc cười hai tiếng, quay đầu nhìn các sư huynh, mặt mày hớn hở: “Thế nào, có ra tay không?”

Nghe thấy lời này, Tam Thanh giật mình.

Ra tay cái gì, nghe sao mà đại nghịch bất đạo vậy.

Độ Chân lấy một nắm thẻ xăm ra, vung tay lên, đống thẻ xăm lập tức xếp thành một hàng.

Cái này nhìn cao cấp hơn đồng xu của Khương Trúc rất nhiều, thậm chí còn phát ra ánh sáng vàng, vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp.

Tu Chân giới ngầm thừa nhận Phật Tổ thích thanh tịnh, vì biểu đạt sự tôn kính, không có Phật tu nào dám tùy tiện quấy rầy Phật Tổ, bình thường đều thông qua tông môn để hỏi những việc quan trọng.

Ai ngờ Khương Trúc ba ngày hai bữa lại tìm Phật Tổ hỏi chuyện.

Lần này cũng là lần đầu tiên sau mười mấy năm Độ Chân quấy rầy Phật Tổ, chủ yếu là tiểu sư muội tung rất nhiều lần đều ra mặt đồng ý.

Độ Chân nhắm mắt thiền định một giây, một thẻ xăm tự động rơi xuống.

Độ Chân nhặt lên nhìn, sửng sốt một lát, thật sự là như vậy.

Tam Thanh thấy thế im lặng.

Phật Tổ thật sự đồng ý.

Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đã như vậy, xin thí chủ Phong Thanh Tông tự nguyện quyên góp hương hỏa.”

Mọi người: “?”

Bọn họ cho rằng chỉ một mình Khương Trúc đã đủ lắm rồi.

Vạn Phật Tông các ngươi đừng quá đáng...

Nụ cười trên mặt Khương Trúc càng lúc càng rạng rỡ, nàng xoa tay nhìn Tô Thiên Tuyết.

Cảm giác có chỗ dựa thật tốt!

Cảm giác này giống như là thổ phỉ chính hiệu, đúng là đủ phách lối ha ha ha.

Một tay Lục Tiến che ngực, một tay che bụng, sắc mặt tái nhợt: “Có thể cho các ngươi, đừng tổn thương tính mạng chúng ta.”

Vừa rồi hắn ta bị người của Thiên Diễn Tông và Quy Nhất Tông đánh cho một trận, còn bị tán tu đ.â.m một kiếm, bây giờ đã bị thương rất nặng, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.

Lục Tiến cướp lấy túi trữ vật của Tô Thiên Tuyết ném về phía Khương Trúc.

“Đại sư huynh!” Tô Thiên Tuyết bất mãn.

Nàng ta có thần hồn của tông chủ trong người, đối phương chắc chắn không dám g.i.ế.c nàng ta, không cần phải đưa Sinh Mệnh thụ và Long tâm cho bọn họ...

“Không phải các ngươi muốn giúp người dị vực báo thù sao? Sinh Mệnh thụ và Long tâm đều ở trong đó.” Lục Tiến ho ra một bãi máu, ném túi trữ vật của mình về phía đám người Mục Trì.

“Những thứ vừa rồi lấy được đều ở trong đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-71-van-phat-tong-cac-nguoi-dung-qua-dang.html.]

Khương Trúc đưa túi trữ vật cho Tam Thanh.

Tam Thanh nhanh chóng xóa bỏ cấm chế, sau đó trả Sinh Mệnh thụ và Long tâm cho người dị vực.

Đám người Mục Trì cũng chia chác đồ đạc trong túi trữ vật.

Bây giờ chỉ còn thiếu ba giọt tinh huyết.

Trong hàng động, Tô Thiên Tuyết dẫn đường phía trước, một đám người đi theo phía sau.

Không lâu sau, dựa vào cảm ứng, bọn họ tìm được Thần thú đang co rúm run rẩy trong góc.

Tô Thiên Tuyết đang định nhân cơ hội ôm lấy nó để chạy trốn thì bị Lục Tiến kéo lại.

“Đại sư huynh!”

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không nghe theo bọn họ, chúng ta đều không xong, hơn nữa Thần thú là của muội.”

Tô Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kiên định của Lục Tiến, siết chặt nắm đấm, cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt.

Người dị vực dẫn đầu bước tới, vươn tay ra, Thần thú phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ma Vương bên hông Khương Trúc liếc nhìn nó, nó run rẩy càng thêm dữ dội, không dám phản kháng chút nào.

Chán thật.

Khi nào mới có thể đi tìm đồ của nó?

Ma Vương chán nản cúi đầu, nghịch tấm bảng hiệu cũng được treo bên hông.

Cùng lúc đó, Tô Thiên Tuyết cũng kêu thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.

Tinh huyết bị lấy đi, tu vi của Thần thú giảm xuống, Tô Thiên Tuyết cũng bị ảnh hưởng.

Người dị vực lấy tinh huyết xong thì lập tức xoay người đi về phía đám người Khương Trúc.

“Lần này đa tạ các vị, chúng ta không có gì báo đáp, Sinh Mệnh thụ này xin tặng cho các vị, mong các vị nhận cho.”

“Còn Long tâm ... hắn ta là tộc nhân của chúng ta, chúng ta muốn đưa hắn về an táng, có được không?”

“Đương nhiên.”

Khương Trúc nhìn Tam Thanh, sau đó nhận lấy Sinh Mệnh thụ.

Ở hiền gặp lành, đây là điều bọn họ nên có được, chẳng phải sao?

Tam Thanh quả thật không có ý định từ chối.

Bọn họ đã giúp người dị vực, người dị vực cho bọn họ Sinh Mệnh thụ, như vậy mới là nhân quả tuần hoàn.

Người dị vực đã có được tinh huyết, mọi người cũng chuẩn bị ra khỏi động.

Khương Trúc cùng những người khác có được Sinh Mệnh thụ. Mặc dù đám người Mục Trì có chút hâm mộ, nhưng bọn hắn cũng có được những thứ khác, tóm lại bầu không khí coi như hài hòa, hơn nữa có Tam Thanh ở đây, không ai dám manh động.

“Có thiên phú đúng là tốt thật, ông trời đuổi theo đút cơm tận miệng, chúng ta nhiều thiên tài như vậy, Thần thú kia lại chọn Tô Thiên Tuyết.” Nghệ Phong Dao nghiến răng nghiến lợi.

Sao nàng ta lại có số mệnh tốt như vậy.

“Ai bảo nàng ta là song linh căn cực phẩm chứ.” Mục Trì cười nhạo một tiếng, giọng nói khó hiểu.

Trải qua trận tranh giành Thần thú vừa rồi, hắn hoàn toàn mất hảo cảm đối với người của Phong Thanh Tông, ngay cả Tô Thiên Tuyết cũng khiến hắn cảm thấy chán ghét.

“Nói đến chuyện này, con hồ ly của Tiểu Trúc Tử vừa rồi đứng đó làm gì vậy? Chân bị tê rồi à?”

Mục Trì: “Không biết, chắc không phải là đang so cao thấp với Thần thú đâu nhỉ?”

Nghệ Phong Dao: “Ta nhớ con hồ ly kia có thể nghe hiểu tiếng người, ngươi đừng có mà tổn thương lòng tự trọng của nó, hơn nữa, ngươi đây không phải đang chọc vào nỗi đau của Tiểu Trúc Tử sao.”

Mục Trì: “Ta thích nói mấy lời khiến Tiểu Trúc Tử đau lòng đấy.”

Ma Vương và Khương Trúc đồng thời đen mặt.

Đúng là miệng tiện.

“Con rệp đó ta một cước giẫm c.h.ế.t ba con cũng được, mấy tên nhóc này dám nói bậy bạ, ta muốn nuốt sống bọn chúng a a a a a.”

“Lần này ta ủng hộ ngươi nhưng đừng có nuốt sống, phải nhai kỹ một chút.”

Một đám người ồn ào đi ra khỏi động.

Tô Thiên Tuyết nhìn Khương Trúc được mọi người vây quanh, y phục chỉnh tề sạch sẽ, còn mình thì chật vật không chịu nổi, cả người đầy máu, nỗi hận trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Từ trước đến nay, nàng ta luôn là người giỏi nhất, chỉ cần Khương Trúc ở bên cạnh nàng ta, nàng ta vĩnh viễn là người được khen ngợi.

Cho nên nàng ta mới cố ý giúp Khương Trúc vào nội môn Phong Thanh Tông, ngày ngày dẫn theo bên cạnh, vậy mà bây giờ lại bị Khương Trúc ép đến mức này.

Rõ ràng trước kia rất tốt, tại sao mọi chuyện lại trở nên mất khống chế như vậy, tại sao Khương Trúc lại muốn phá vỡ sự yên bình đó?

Nàng ta không cam lòng, nàng ta không nên phải trải qua những chuyện như vậy, cũng không nên bị đối xử như thế này.

Người đáng bị ghét bỏ phải là Khương Trúc mới đúng, người được mọi người vây quanh cung phụng phải là nàng ta mới phải.

Tô Thiên Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt oán độc nhìn bóng lưng bọn họ.

Tại sao tất cả mọi người đều nhằm vào nàng ta, rốt cuộc nàng ta đã làm sai điều gì? Cho dù chuyện vừa rồi thật sự ác độc thì cũng là lỗi của các sư huynh, nàng ta chỉ là bị lôi kéo mà thôi, nàng ta còn nhỏ, phạm một chút sai lầm thì đã sao?

Nghĩ đến Lục Tiến, Tô Thiên Tuyết càng thêm chán ghét.

Tại sao hắn ta có thể tự ý cướp đồ của nàng ta, hơn nữa đều là đại đệ tử, vậy mà Lục Tiến lại vô dụng như vậy, vốn dĩ không thể bảo vệ nàng ta.

Nàng ta muốn rời khỏi bọn họ!

Thu Vũ Miên Miên

Nàng ta muốn tự đi tìm cơ duyên, trở nên mạnh mẽ hơn.

Tô Thiên Tuyết loạng choạng đứng dậy, ôm lấy Thần thú đang run rẩy, không thèm nhìn đám người Phong Thanh Tông đang hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng rời khỏi sơn động.

Bình Luận (0)
Comment