Nàng ta dựa vào danh tiếng xinh đẹp tốt bụng để hành tẩu ở Tu Tiên giới, có được rất nhiều lợi ích.
Kết quả bây giờ lại nói nàng ta lừa gạt tất cả mọi người, còn lừa gạt nhiều năm như vậy.
Nếu không phải Lục Tiến lấy Lưu Ảnh thạch ra, bọn họ còn bị nàng ta lừa gạt đến khi nào.
Mọi người tức giận, ép buộc Tô Thiên Tuyết phải lấy bảo vật ra.
“Ta thật sự không mang theo, tại sao các ngươi lại ép buộc ta.” Tô Thiên Tuyết khóc lóc trốn sau lưng người của Phong Thanh Tông.
Những người khác không chịu bỏ qua, càng ngày càng tiến gần, bọn họ muốn ra tay.
Lương Thừa đứng trên đài đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Tô Thiên Tuyết bị bắt nạt, hắn ta dùng linh lực bảo vệ nàng ta, hành động này càng khiến mọi người tức giận hơn.
Dưới đài hỗn loạn.
Hoàng Phủ Nhiễm đứng trên đài nhìn thấy hơi thở của Hoàng Phủ Hành càng ngày càng yếu, không nhịn được nữa mà bật khóc.
Toàn bộ đài Quan Nguyệt trở nên hỗn loạn, tiếng ồn ào vang lên không ngớt.
Khương Trúc và mọi người vất vả lắm mới chen lên được, bọn họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khương Trúc liên tục xua tay: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng ta đi nhầm đường.”
“Khoan đã, không đúng.”
Mục Trì im lặng nói: “Chính là chỗ này, mọi người đang làm gì vậy?”
Nghệ Phong Dao khó hiểu hỏi: “Mọi người muốn đánh nhau với Phong Thanh Tông sao? Sao không gọi ta?”
Một đệ tử tốt bụng giải thích cho đám người Khương Trúc đến muộn.
“Tô Thiên Tuyết không muốn lấy bảo vật ra, đứa bé trên đài sắp c.h.ế.t rồi.”
Mọi người nghe vậy thì im lặng.
Sau khi nghe xong Khương Trúc lục lọi túi trữ vật một hồi: “A, thứ này... Hình như ta có.”
Nói xong, nàng cầm một cái hộp chạy lên đài, nhanh như chớp đổ thứ bên trong ra.
Một nhánh cây linh khí màu xanh biếc vừa chạm vào người Hoàng Phủ Hành thì lập tức dung nhập vào cơ thể hắn ta.
Cả người hắn ta tràn đầy sức sống.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Phủ Hành đã ngồi dậy.
Hoàng Phủ Nhiễm đang định cầu xin Khương Trúc cứu người, thấy vậy lập tức ngây người, nàng ấy lau nước mắt, nhất thời không biết nên làm gì.
Sao... Nhanh như vậy?
Không cần phải cầu xin sao?
“Sống rồi, sống rồi, vậy bao giờ chúng ta bắt đầu tỷ thí?” Khương Trúc xoa tay, vẻ mặt hào hứng.
Nàng nóng lòng muốn đánh bại đám người Trương Đồng lắm rồi.
Chờ đã, đừng vội quan tâm đến tỷ thí.
Mọi người dụi mắt.
Không phải chứ, kia là linh chi của cây Sinh Mệnh sao?
“Mẹ nó, Tiểu Trúc Tử, ngươi chậm một chút có được không? Để ta nhìn cho rõ ràng một chút, đời này ta mới chỉ nhìn thấy linh chi có hai lần.”Trương Đồng ở phía dưới hét lớn.
Miệng Khương Trúc cô giật, chỉ là một nhánh cây mà thôi, còn muốn nhìn cho kỹ sao?
Hình như nàng còn có cả một cây Sinh Mệnh.
Lúc trước Ma Vương ném cây Sinh Mệnh cho nàng như ném rác, sau đó cũng không hỏi đến, hơn nữa nàng lại bận rộn nhiều việc nên quên mất.
Nếu không phải hôm nay, nàng cũng không nhớ ra, xem ra phải tìm thời gian nghiên cứu một chút.
Lời nói của Trương Đồng khiến mọi người đều kích động.
“Mẹ kiếp, đúng là đồ phá gia chi tử, cứ như vậy lãng phí một nhánh linh chi sao?”
“Phục nàng rồi, chậm một chút thì đã làm sao? Ta còn chưa nhìn rõ.”
“Người của Vạn Phật Tông đúng là tuyệt, thứ này cũng nỡ lấy ra, người tốt đúng là ngốc mà.”
“Chuyện khác ta không nói, chỉ mong lúc ta bị thương cũng có thể gặp được nàng.”
“Phong Thanh Tông thật mất mặt, người ta lấy linh chi ra mắt cũng không chớp lấy một cái, một cây Tuyết Vực U Lan mà nửa ngày trời cũng không nỡ lấy ra, đã vậy còn tự xưng là người đẹp tốt bụng, tốt bụng ở chỗ nào?”
“Chính xác, chẳng lẽ linh chi không quý giá gấp mười lần thứ Tuyết Vực U Lan kia sao?”
Các vị trưởng lão tông môn trên đài cũng bị Khương Trúc làm cho ngây người.
Bọn họ ở gần như vậy, đương nhiên có thể nhìn thấy đó đúng là linh chi.
Chỉ là không ngờ đứa trẻ kia lại có thể không chớp mắt lấy cho một phàm nhân không quen biết kia dùng, thậm chí còn không hỏi hắn ta vì sao bị thương.
Vô Tướng mỉm cười nhìn Khương Trúc, trong lòng tràn đầy vui mừng: “Niệm Nhất, ngươi lui xuống trước đi, lát nữa sẽ bắt đầu đại hội.”
“Dạ dạ, được ạ.” Khương Trúc lại vội vàng chạy xuống.
Hoàng Phủ Hành và Hoàng Phủ Nhiễm nhìn chằm chằm bóng lưng nàng không chớp mắt, dường như muốn khắc sâu dung mạo của nàng vào trong xương cốt.
Sau khi Khương Trúc xuống đài bị mấy người Mục Trì oán giận một trận.
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, cũng không nói trước cho chúng ta xem linh chi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-86-a-thu-nay-hinh-nhu-ta-co.html.]
“Ta đây không phải đang vội vàng đánh các ngươi... À không, là luận bàn cùng các ngươi sao?”
“Tốt nhất là ngươi muốn luận bàn cùng chúng ta.”
“...”
Linh chi đột nhiên xuất hiện lập tức giải quyết xong mọi chuyện.
Các vị trưởng lão trên đài thương nghị một chút, quyết định nửa canh giờ sau bắt đầu đại hội, sau đó mang theo huynh muội Hoàng Phủ biến mất ở trên đài cao.
Người của Phong Thanh Tông ở bên ngoài bị người ta khinh thường, nhất là Tô Thiên Tuyết, chỉ cần là người đi ngang qua đều sẽ mỉa mai vài câu.
Tô Thiên Tuyết tức giận đến mức nước mắt giàn giụa.
Người của Phong Thanh Tông nói không lại người khác, lập tức quay sang công kích Lục Tiến.
Lục Tiến đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Phong Thanh Tông, vốn không thèm để ý, chỉ cần nhìn thấy Tô Thiên Tuyết ăn quả đắng là hắn ta lập tức vui vẻ.
Nhưng mà…
Lục Tiến quay đầu nhìn về phía Khương Trúc đang cười đùa cùng các đệ tử tông môn khác.
Trước kia hắn ta chưa từng phát hiện Khương Trúc lại... tốt bụng như vậy?
Cũng không thể nói như vậy, dù sao lúc trước khi hắn ta dẫn theo đệ tử Phong Thanh Tông và một đám tán tu bị nhốt, nàng không chỉ đứng nhìn bọn họ chết, còn có đùa giỡn bọn họ.
Nói là tốt bụng, chẳng bằng nói nàng tùy tâm sở dục. Muốn cứu người thì cứu, vốn không quan tâm bản thân có chịu thiệt hay không, không muốn cứu người thì cho dù là ai nói gì cũng vô dụng.
Trong đám người Khương Trúc, Đạo Toàn nhìn chằm chằm bóng người biến mất trên đài cao, không biết vì sao trong lòng có chút bất an.
“Đạo Toàn sư huynh, huynh sao vậy?” Khương Trúc tiến đến hỏi.
“Không có gì.” Đạo Toàn bất an sờ sờ ngọc bội bên hông, trên ngọc bội kia rõ ràng khắc hai chữ Hoàng Phủ.
Nếu như bọn họ là người của vương triều Vân Tần, tông chủ sẽ đến tìm hắn ta chứ?
Trong lúc thấp thỏm bất an, cuối cùng Độ Chân cũng xuất hiện.
“Đạo Toàn, tông chủ có việc tìm ngươi thương nghị.”
Đạo Toàn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Khương Trúc.
Khương Trúc cười vẫy tay với hắn: “Huynh mau đi đi, muội sẽ giữ chỗ ở đại hội cho huynh.”
Đạo Toàn gật đầu, xoay người đi theo Độ Chân.
Trong phòng, các vị trưởng lão của các đại tông môn đều im lặng không nói.
“Vậy không biết tông môn nào bằng lòng phái đệ tử đi Phàm giới xem xét một chút?”
Hoàng Phủ Nhiễm và Hoàng Phủ Hành nắm chặt góc áo, trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Nếu như không có ai bằng lòng, bọn họ cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào.
Bọn họ có thể cho những vị tiên nhân này cái gì đây?
Cái gì cũng không cho được, hơn nữa mạng của bọn họ còn là do vị tiên nữ kia cứu.
Các đại tông môn đều không có ai lên tiếng.
Phàm giới không có linh khí, đến phàm giới chẳng khác nào tự hủy hoại tiền đồ tu hành của bản thân, không chỉ có như thế, linh khí trên người cũng sẽ bị mài mòn.
Chuyện này hoàn toàn là trăm hại mà không một lợi.
Ngay cả Kiếm Tông cũng đang do dự.
Bọn họ phái đệ tử đi làm nhiệm vụ ở Tu Tiên giới, đó là bởi vì sẽ không ảnh hưởng đến tu vi, là chuyện đôi bên cùng có lợi, nhưng mà đi Phàm giới…
Người tu tiên bọn họ, thời gian quý giá biết bao?
Thu Vũ Miên Miên
Một khi đã đi, còn không biết bao lâu mới có thể trở về, một năm? Ba năm? Hay là năm năm, mười năm?
Tu Tiên giới cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, chỉ cần thời gian hai năm, bọn họ đã bị đồng môn bỏ xa.
Bọn họ không thể thay các đệ tử làm chủ, cũng không thể vì chuyện này mà lấy tiền đồ của tông môn ra đánh cược.
Lúc này Độ Chân dẫn theo Đạo Toàn đến.
Đạo Toàn vừa xuất hiện đã lập tức nhìn chằm chằm hai huynh muội kia.
Vô Tướng liếc mắt nhìn vẻ mặt bất an của hai đứa trẻ bên cạnh, lại thấy mọi người đều yên lặng không nói, trong lòng không khỏi thở dài.
Đương nhiên lão biết các đại tông môn đang do dự điều gì.
Một lát sau, Vô Tướng cười nói: “Nếu đã như vậy, vậy để Vạn Phật Tông ta đi một chuyến vậy.”
Độ Chân và Tam Thanh đồng thời đứng dậy, chắp tay trước n.g.ự.c nói: “Tông chủ, đệ tử nguyện ý đi.”
Huynh muội Hoàng Phủ thấy vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Bọn họ không biết thực lực của những người này như thế nào, chỉ biết quốc sư từng nói tiên nhân không gì làm không được, nhất định có thể cứu được bọn họ.
“Độ Chân, ngươi đi đi, đúng lúc ngươi đang gặp phải bình cảnh, đi Phàm giới một lần cũng tốt. Bây giờ ngươi hãy lập tức quay về tông môn, mang theo mười đệ tử nội môn tình nguyện đi Phàm giới.”
Vô Tướng không hề nghi ngờ việc có thể tập hợp đủ mười đệ tử tình nguyệt đi Phàm giới hay không.
Bởi vì lão biết đệ tử Vạn Phật Tông nhất định sẽ đồng ý.
“Đạo Toàn cũng đi cùng đi.” Vô Tướng vươn tay, ngọc bội bên hông Đạo Toàn bay vào tay lão.
Lúc này hai huynh muội mới nhìn rõ ràng, ngọc bội kia giống hệt như ngọc bội của bọn họ.
“Đại hoàng huynh!”