Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 87

Độ Chân và Đạo Toàn mang theo huynh muội Hoàng Phủ lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một lời nhắn cho Khương Trúc thông qua tông bài, nói bọn họ không tham gia đại hội nữa.

Bọn họ trở về tông môn chưa đến một khắc đã tập hợp đủ mười đệ tử, sau đó lập tức lên đường đi tới Linh Hải.

Bên bờ Linh Hải trống không, chỉ có một chiếc linh chu cực lớn đang neo đậu, phía trên có hơn mười đệ tử Vạn Phật Tông đang đứng.

Chuyện của phàm nhân vốn không thể khiến cho người trong Tu Tiên giới chú ý, càng không cần phải nói là gây chấn động, chỉ có đám hòa thượng cả ngày niệm kinh, mồm miệng lúc nào cũng nói muốn phổ độ chúng sinh kia mới để ở trong lòng.

“Đan dược, linh khí, phù lục, kiểm tra kỹ càng một chút, xem đã mang đủ chưa?” Độ Chân dẫn đầu, lớn tiếng chỉ huy các đệ tử.

“Còn có linh thạch nữa, phàm giới không có linh khí, có thể mang theo bao nhiêu thì mang theo bấy nhiêu.”

Trên boong thuyền, ba huynh muội Hoàng Phủ rốt cuộc cũng nhận nhau.

“Đại hoàng huynh, huynh có quen vị tiên nhân vừa rồi cứu chúng ta không?” Hoàng Phủ Nhiễm và Hoàng Phủ Hành vội vàng hỏi.

Đạo Toàn suy nghĩ một chút, nói: “Pháp danh của nàng là Niệm Nhất.”

Hắn ta vừa nói xong, linh chu “Ầm” một tiếng, chính thức khởi động, các đệ tử quay đầu nhìn về phía Tu Tiên giới ngày càng xa, trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng nhưng bọn họ cũng không hề hối hận.

Đây là lần đầu tiên bọn họ rời khỏi Tu Tiên giới, đi tới Phàm giới xa lạ kia, cũng là lần đầu tiên bọn họ chân chính rời khỏi Phật đường, đi cảm nhận hồng trần thế tục.

Bỗng nhiên một đám thiếu niên không biết từ đâu chạy như bay đến bên bờ biển, ánh mặt trời chiếu rọi lên người bọn họ, tạo thành một tầng kim quang sáng rực, vô cùng chói mắt.

“Niệm Nhất thay mặt Vạn Phật Tông tiễn các vị sư huynh lên đường!”

Khương Trúc mượn lực đang chạy, dùng sức vung tay lên, một luồng ánh sáng xẹt qua không trung, vững vàng rơi xuống boong thuyền.

Đó là một cái túi trữ vật.

Bên trong có một vạn linh thạch thượng phẩm, năm trăm linh thạch cực phẩm, còn có một số bảo bối linh tinh khác.

Trong đó Linh Khí do chính tay Khương Trúc luyện chế chất thành một ngọn núi nhỏ.

Có thể nói đây chính là toàn bộ gia sản của nàng.

Nàng còn đang suy nghĩ, bên bờ biển lại có mấy luồng ánh sáng bay tới, kèm theo đó là tiếng hô lớn truyền vào tai mọi người.

“Huyền Tịch, Minh Huệ, Thiền Tâm thay mặt Vạn Phật Tông tiễn các vị sư huynh sư đệ lên đường!”

“Mục Trì, Trương Đồng thay mặt Quy Nhất Tông tiễn các vị lên đường!”

“Bạch Tử Mục, Nghệ Phong Dao thay mặt Thiên Diễn Tông tiễn các vị lên đường!”

“Tiêu Trường Phong thay mặt Vô Cực Kiếm Tông tiễn các vị lên đường!”

Mọi người trên linh chu đều chạy hết lên boong thuyền, nhao nhao vẫy tay về phía bờ biển, chút cảm xúc phức tạp trong lòng cũng theo đó biến mất không còn một miếng.

Mọi người trên bờ biển đứng thành hàng, nhìn theo linh chu dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

“Đừng có đứng ngây ra đó nữa, đại hội sắp bắt đầu rồi!”

“Mẹ nó, ta đã nói là dùng không gian phù lục mà, ngươi không nghe ta!”

“Không phải đã đưa không gian phù lục cho sư huynh của Tiểu Trúc Tử rồi sao?”

“Ngươi không biết giữ lại một cái à?”

“Bầu không khí lúc đó tốt như vậy, ta không tiện mở miệng, chạy mau!”

Bầu không khí đột ngột thay đổi, đám người nhao nhao chạy như bay về phía đài Quan Nguyệt.

“Ngự kiếm, ngự kiếm, không kịp nữa rồi!” Khương Trúc vừa chạy vừa rút Lôi Thần ở bên hông ra, sau đó dẫm lên, động tác cực kỳ thành thạo.

Tiêu Trường Phong đã sớm ngự kiếm bay lên từ sớm.

Mục Trì và Bạch Tử Mục phản ứng cũng nhanh nhẹn, hai người bọn họ dẫm chân một cái, sau đó nhảy lên kiếm.

Phía sau không còn chỗ, Trương Đồng lập tức chen lên phía trước.

Vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Trường Phong rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà rạn nứt: “Ngươi giẫm phải chân ta!”

“A a, xin lỗi.”

“Ta không nhìn thấy đường, ngươi ngồi xuống cho ta!”

Trương Đồng: “?”

Ta... ngồi xuống?

Tiêu Trường Phong hung hăng tát hắn ta một cái, rồi dùng linh lực quét một cái, cả nhóm người lập tức bị hất văng ra xa.

“Chết tiệt.”

Cơn gió lớn suýt chút nữa đã thổi bay Trương Đồng, hắn ta đành phải dùng hai tay ôm ngược chân Tiêu Trường Phong, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hung dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-87-bao-boi-cua-ta-o-dau-mau-ra-day.html.]

Bên kia, Khương Trúc cũng không khá hơn là bao.

Thiền Tâm và Huyền Tịch chen chúc phía sau, Minh Huệ thì đứng ở phía trước.

“Còn ta, còn ta, ta còn chưa lên!” Nghệ Phong Dao gấp đến mức nhảy tưng tưng.

“Lên lên lên, lên đây.” Khương Trúc tài cao gan cũng lớn, nàng điều khiển Lôi Thần bay qua, sau đó đưa tay kéo hắn ta.

Kết quả Nghệ Phong Dao dùng sức quá mạnh, vô tình đẩy Huyền Tịch xuống dưới.

“Tiểu sư muội, dừng lại, dừng lại, ta sắp rớt xuống rồi!”

Huyền Tịch hai tay bám chặt lấy chuôi kiếm, cả người treo lơ lửng, hai chân đung đưa giống hệt như ếch xanh.

“Không dừng lại được, sắp muộn rồi, Lôi Thần, bay nhanh lên!”

“Chờ ta với...”

Thu Vũ Miên Miên

Nói xong chỉ để lại một tàn ảnh ở phía sau.

Huyền Tịch treo lơ lửng trên không trung bị gió lạnh thổi đến mức không khép miệng lại được, hắn ta chỉ có thể phồng má kêu oa oa oa oa.

Đài Quan Nguyệt.

Đại hội sắp bắt đầu, các vị trưởng lão và tông chủ đều từ trong phòng đi ra, sau đó ngồi lên vị trí của mình ở trên đài cao.

“Bởi vì Niệm Nhất đã ký kết khế ước với Vạn Quân Kiếm, mà Vạn Phật Tông ta lại không am hiểu kiếm pháp nên mong Vô Cực Kiếm Tông có thể tận tâm đốc thúc con bé, tương tự, Kiếm Tông cũng có thể phái đệ tử đến Vạn Phật Tông ta học tập, Vạn Phật Tông ta nhất định sẽ đối xử công bằng.”

Tông chủ Vô Cực Kiếm Tông, Vân Trung Kiếm Tôn nghe vậy, lập tức cười ha hả đáp: “Đâu có, đâu có, Niệm Nhất là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nói đốc thúc thì nặng lời quá.”

Vô Tướng mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, vậy sau khi đại hội tỷ thí kết thúc, các ngươi cứ trực tiếp mang con bé đi là được, không cần phải thông báo cho chúng ta nữa.”

Vân Trung Kiếm Tôn vốn không biết bản thân bị lừa: “Ha ha ha, được, được, Vô Tướng, ngươi cứ yên tâm giao Niệm Nhất cho ta, ta cam đoan sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì.”

Đương nhiên Niệm Nhất sẽ không xảy ra chuyện nhưng Kiếm Tông có xảy ra chuyện hay không thì rất khó nói.

Các vị trưởng lão Vạn Phật Tông đứng phía sau hai mặt nhìn nhau, ăn ý lựa chọn im lặng.

Bọn họ vô cùng hoài nghi tông chủ cố ý nói những lời này trước khi đại hội tỷ thí bắt đầu là vì sợ sau khi đại hội tỷ thí kết thúc, bọn họ sẽ không đồng ý.

Nói thật, tông chủ làm như vậy thật sự là có hơi... không được phúc hậu cho lắm.

Thấy thời gian đã đến, khán đài cũng đã chật kín người. Trưởng lão chủ trì của Vô Cực Kiếm Tông định tuyên bố đại hội tỷ thí bắt đầu, bỗng nhiên một đám người gào khóc thảm thiết chạy vào, điên điên khùng khùng.

Phía sau bọn họ còn có rất nhiều người đang đuổi theo, ngay cả Các chủ Luyện Khí Các cũng đến!

Mọi người nhìn kỹ, hóa ra là người của Luyện Khí Các!

“Đại hội tỷ thí năm nay thật náo nhiệt, ngay cả người của Luyện Khí Các cũng đến.”

“Hơn nữa những người này đều là nhân vật lớn, bình thường muốn gặp bọn họ một lần cũng khó.”

“Nhưng mà nhìn bọn họ giống như đang đi đưa tang, chẳng lẽ là tình cờ đi ngang qua đây, tiện thể ghé vào xem sao?”

Mọi người nhìn đám người kia vừa đi vừa gõ chiêng, đánh trống, trên tay còn cầm theo vòng hoa, thỉnh thoảng lại rải hoa xuống đất.

Lão ăn mày Luyện Khí Các giống như người điên, vừa đi vừa lôi kéo đệ tử các tông môn khác hỏi.

“Bảo bối của ta đâu, mau ra đây!”

“Có phải ngươi không? À không phải, ngươi là nam.”

“Vạn Phật Tông, người của Vạn Phật Tông đâu!” Lão ăn mày ngửa mặt lên trời hét lớn.

Một tiếng hét này của lão khiến cho tất cả mọi người đều ngây người. 

Vô Tướng ngồi trên đài cao: “?”

Các vị trưởng lão Vạn Phật Tông: “?”

Đệ tử Vạn Phật Tông: “?”

Vân Trung Kiếm Tôn sờ sờ mũi, cười nói: “Xem ra quan hệ giữa Vạn Phật Tông và Luyện Khí Các không tệ.”

Vô Tướng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lão đứng dậy, chắp tay nói: “Không biết vị đạo hữu Luyện Khí Các này tìm Vạn Phật Tông ta có chuyện gì?”

Lão ăn mày nháy mắt đã đứng trên đài cao, lão kích động túm lấy Vô Tướng.

“Vô Tướng đại sư, hóa ra ngươi ở đây, ta muốn tìm một vị đệ tử của Vạn Phật Tông.”

“Tìm ai?”

“Chính là...”

Lão còn chưa nói hết lời, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng lấp lánh.

 
Bình Luận (0)
Comment