Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 94

Trên không gian lôi đài, hai nữ tử cùng tuổi đứng đối mặt với nhau. Một người mặc tông phục màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp, người còn lại mặc tông phục màu xám cầm kiếm đứng đó.

Một con hồ ly đen nằm ngủ trong góc lôi đài, trong khi một con linh thú hình rồng khác đang gào rú về phía người đối diện chủ nhân của nó.

Khương Trúc vung kiếm trong tay, đôi mắt phản chiếu những tia lôi quang chớp nháy: "Ngươi tới trước?"

Ánh mắt Tô Thiên Tuyết sắc bén, linh lực toàn thân dâng trào, linh khí lớn mạnh tụ lại trong bàn tay, nàng ta đánh ra một chưởng, âm thanh xuyên thủng không khí.

Khương Trúc giơ cao thanh kiếm, trực diện đỡ được linh lực.

Trường kiếm va chạm với linh lực, tiếng nổ lớn vang lên, linh lực gợn sóng ra từng tầng.

Tu vi của Tô Thiên Tuyết cao hơn Khương Trúc tận hai cảnh giới , không những có uy áp, nàng ta còn đánh không thương tiếc, không để lại kẽ hở, rất mạnh và nhanh.

"Keng——"

Một đòn khác.

"Khương Trúc, ngươi không nên rời khỏi Phong Thanh Tông, càng không nên mơ mộng đến những thứ không thuộc về ngươi." Sắc mặt Tô Thiên Tuyết u ám.

Linh lực trong cơ thể nàng ta tăng vọt, vậy mà đã sắp đạt đến bán bộ Kim Đan, kết hợp với tuyệt kỹ độc nhất của Phong Thanh Tông - Phong Thanh chưởng, sức mạnh thậm chí còn có thể sánh ngang với một đòn tấn công của Kim Đan.

"Tất cả những gì ngươi đang hưởng thụ bây giờ đều thuộc về ta, ta muốn lấy lại, thiên tài chỉ có thể có một người là ta."

Ánh sáng chói lóa b.ắ.n thẳng lên, uy thế ùn ùn kéo về phía Khương Trúc.

Linh lực trên lôi đài mạnh đến mức mọi người không thể mở nổi mắt, chỉ nghe được một tiếng "rầm", lôi đài không gian rung chuyển trong chớp mắt.

Toàn trường lặng im không tiếng động.

"Tô Thiên Tuyết đã đạt tới bán bộ Kim Đan rồi, sao nàng ta còn đánh với Tiểu Trúc Tử? Thật là vô liêm sỉ." Nghệ Phong Dao thầm chửi rủa.

Dù là trên đài cao hay trong khán phòng, mọi người đều im lặng, vẻ mặt của mọi người đều khó coi, bao gồm cả các trưởng lão của Vạn Phật Tông.

Vốn dĩ bọn họ đến đây với ý định luận bàn mà thôi, kết quả Phong Thanh Tông lại dùng thủ đoạn ngấm ngầm để chèn ép đệ tử của bọn họ.

Trúc Cơ đỉnh phong đánh Trúc Cơ trung kỳ đã là bất khả chiến bại rồi, bây giờ lắc mình một cái biến thành bán bộ Kim Đan, đây không phải là đùa giỡn người ta sao.

Đổi thành người khác, ai mà thoải mái cho được ?

Tô Thiên Tuyết là bảo bối của Phong Thanh Tông, thì Niệm Nhất cũng là bảo bối mà bọn họ trân quý trong lòng.

Thông Trần cười nhạt: "Bây giờ Phong Thanh Tông kiêu ngạo thế sao?"

Nếu biết người của Phong Thanh Tông không có võ đức như vậy, ta sẽ không để Niệm Nhất chơi với bọn họ, lại còn bị thương.

Trong mắt Lương Tu tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Đa tạ, đa tạ."

Dù sao lão ta cũng không thấy có gì sai, chỉ cần đệ tử của tông môn bọn họ thắng thì thiên tài vẫn là người của Phong Thanh Tông.

Không để cho lão ta tự hào được lâu, lão ta nghe thấy một tràng cảm thán từ những người trong khán phòng. 

"Nhìn kìa, tỷ thí vẫn chưa kết thúc."

Trong hình chiếu, một tia lửa như ẩn như hiện giữa vùng linh lực màu xám.

Sau đó một bóng kiếm từ trong bụi đất vùng ra, xung quanh được bao bọc trong Lưu Ly Tịnh Hoả, giống như một mũi tên sắc bén, cắt xuyên linh lực, bay thẳng về phía đối diện.

Vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên trên mặt Tô Thiên Tuyết, nàng ta cuống quýt lùi lại nửa bước, ngón trỏ và ngón giữa đan vào nhau thành hình kiếm, nàng ta đón mũi kiếm đang lao tới

"Cạch--"

Thời gian dường như ngừng lại ở một giây này, toàn bộ không gian đều vang vọng âm thanh này, luồng không khí nơi hai ngón tay và lưỡi kiếm tiếp xúc thổi quét tứ phía.

Không biết dây buộc tóc màu đỏ của Khương Trúc đã rơi ra từ lúc nào, mái tóc đen như mực bay xoã sau lưng nàng.

"Vậy mà người lại đột phá." Tô Thiên Tuyết gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu này.

Nàng còn trực tiếp đột phá đến Trúc Cơ đỉnh phong!

Khương Trúc khẽ cong môi: "Ngại quá vừa rồi ta nói chuyện với lão Phật Tổ một chút, tiếp theo, chúng ta chính thức bắt đầu tỷ thí."

"Ngươi muốn cái gì thì cứ việc tới lấy đi."

Thanh kiếm trong tay nàng xoay chuyển, lật người đá bay nàng ta ra xa vài thước.

Khương Trúc một tay cầm kiếm, một tay giữ lửa, tay trái vuốt nhẹ qua thân Vạn Quân Kiếm, ngọn lửa màu lưu ly hoà quyện với lôi quang cuồn cuộn không ngừng. 

Ngọn lửa và lôi điện đan xen, thân kiếm màu đen bạc lấp lánh, kiếm khí toả ra khắp nơi.

Tô Thiên Tuyết cảm thấy từng đợt kiếm khí khiến người ta run sợ, trong lòng hơi lo lắng.

Khương Trúc cũng không do dự, lao lên với thanh kiếm, khi còn ở Trúc Cơ trung kỳ nàng đã có thể đánh ngang tay với Tô Thiên Tuyết, giờ đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong lại như cá gặp nước.

Thu Vũ Miên Miên

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-94-nguoi-muon-gi-thi-cu-toi-lay.html.]

Chẳng mấy chốc, Tô Thiên Tuyết bị đá văng ra xa, ngã mạnh xuống mép lôi đài.

Ngay khi nàng chuẩn bị đá nàng ta xuống đài, một bóng đen lao về phía nàng với tốc độ cực nhanh.

Khương Trúc buộc phải nhảy lùi vài bước để tránh thoát. 

Uy áp của Kim Đan đỉnh phong lan rộng, lấy Tô Thiên Tuyết làm trung tâm.

Đó là thần thú của nàng ta.

Lúc này, Tiểu Long đang gầm gừ với nàng, khí thế mạnh mẽ lao thẳng vào nàng, khiến toàn thân nàng cảm thấy khó chịu.

Khán giả bên ngoài thấy vậy đã hoàn toàn tức giận, liên tục mắng chửi.

"Chết tiệt, ngươi thật không biết xấu hổ, thật sự dám để Thần thú giúp ngươi."

"Ta nhổ vào, da mặt dày thật đấy, bán bộ Kim Đan còn đấu không lại Trúc Cơ thì thôi đi, giờ lại không chịu nổi thua cuộc."

"Thật không biết xấu hổ, ta nhổ vào, Phong Thanh Tông cút đi."

Lương Tu trên đài hừ lạnh một tiếng, dùng linh lực khuếch đại âm thanh nói: "Có bản lĩnh thì các ngươi cũng kết khế ước với Thần thú đi, không có bản lĩnh thì đừng có oán trời trách đất."

Hắn ta vừa dứt lời, có không ít người ngậm miệng.

Không phải vì bị thuyết phục, mà là sợ bị tên điên này trừng phạt ngay tại chỗ.

Đúng là bọn họ không đánh lại được, nhưng có thể lén chửi rủa mà.

Trong khi đó, các đệ tử của Phong Thanh Tông đều ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c tự hào như thể họ đang cùng hưởng vinh quang.

Trong lôi đài không gian, Tô Thiên Tuyết nhân cơ hội đứng lên, tay che ngực, trên mặt mang theo một tia cười lạnh.

"Cho dù ngươi có thể đánh thắng ta thì sao, ngươi vẫn sẽ thua, tự bước xuống đài đi cho khỏi mất mặt."

Khoé miệng Khương Trúc giật giật.

Chết tiệt, nàng ghét nhất là những kẻ kiêu ngạo hơn cả mình.

Làm như ai cũng không có ấy.

Vì vậy nàng lớn tiếng gọi: "Ma Vương, đến lượt ngươi."

"..."

Có một sự im lặng kéo dài.

Tô Thiên Tuyết cau mày, cảnh giác nhìn quanh hồi lâu, nhưng không thấy động tĩnh gì.

Tiểu Long cũng ngây ra một lúc rồi gầm lên giận dữ khi nhận ra mình có thể đã bị lừa.

Một cột nước lao về phía nàng, Khương Trúc vung kiếm c.h.é.m ra, tuy không bị thương, nhưng lại ướt sũng như con gà nhúng nước.

Lôi Thần yếu ớt nói: “Nó đang ngủ ở bên kia.”

"..."

Khương Trúc đen mặt lau nước trên đầu, ngay lập tức di chuyển đến góc lôi đài.

"Đừng ngủ nữa, dậy mà làm việc đi."

Nói xong, nàng túm lấy Ma Vương đang ngái ngủ, ném mạnh về phía đối diện. 

Tiểu Long vung vuốt lên, lại đẩy Ma Vương quay trở về chỗ cũ.

Ma Vương choáng váng bò dậy, cuối cùng đã tỉnh ngủ phần nào, nó gầm lên giận dữ: "Ai, ai dám đánh bổn vương?"

Ma Vương quay đầu nhìn Tiểu Long đang gầm rú với mình ở phía đối diện, nhất thời trở nên rất tức giận.

Chết tiệt, quá mất mặt.

Vậy mà lại bị thứ này đánh, thật sự vô cùng nhục nhã.

Ma Vương xông lên, đ.ấ.m thật mạnh vào Tiểu Long, hạ gục nó chỉ bằng một cú đấm.

Tiểu Long bị một quyền đánh cho mắt nổ đom đóm, choáng váng một lúc lâu, không kịp phản ứng.

?

Nó không phải là một Thần thú sao?

"Gràooo-"

"Gầm gầm gầm, gầm cái gì, không thấy tổ tông của ngươi đang ngủ à? Sao không hiểu chuyện thế chứ."

Ma Vương tiến lên đè Tiểu Long xuống đánh, nghĩ tới chuyện vừa rồi bị đánh một quyền, nó càng cảm thấy khó chịu, ra tay ngày càng ác. 

Bình Luận (0)
Comment