Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 95

Tô Thiên Tuyết nhìn linh thú của mình chạy trốn khắp nơi, trong lòng lo lắng không thôi.

Chuyện gì thế này, chẳng lẽ không đánh nổi một con hồ ly xấu xí sao?

Uy áp của Thần thú ngươi đâu rồi?

“Ngươi chạy cái gì, đánh lại nó đi chứ!”

Nhưng Tiểu Long nào có nghe lời nàng ta, tránh né còn không kịp, huyết mạch bị áp chế đến mức nó chỉ muốn chui xuống đất ngay lập tức.

Hai con linh thú chạy vòng quanh lôi đài, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên, hồ ly cưỡi trên lưng Tiểu Long, tư thế không đánh đến c.h.ế.t thì không dừng lại.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Long đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, khắp người không còn chỗ nào lành lặn, dáng vẻ suy nhược tinh thần, ôm đầu trốn trong góc, rên rỉ không ngừng.

Ma Vương tức giận không chịu nổi, lại đá mạnh một cú, Tiểu Long kêu lên càng thảm thiết.

“Cho ngươi không biết lớn nhỏ, không phân rõ tôn ti, còn dám đánh bổn vương, lần sau gặp bổn vương phải đi đường vòng có biết chưa?”

Ma Vương đi được vài bước, rồi quay lại, tức giận nói thêm: “Nghe chưa, không có miệng à?”

Tiểu Long ôm đầu rên rỉ một tiếng.

“Thật vô dụng, nhìn một cái là biết không làm nên trò trống gì mà.” Ma Vương khinh bỉ hừ một tiếng, bước đến bên cạnh Khương Trúc, nhanh chóng treo mình lên eo nàng, rồi tiếp tục ngủ gật.

Kể từ lần sức mạnh của nó tăng đột biến, dường như nó rất thích ngủ.

Tô Thiên Tuyết ôm ngực, nhìn thấy Thần thú của mình bị đánh đập một trận tơi tả, tức đến run rẩy, phun ra một ngụm m.á.u tươi, mắt trợn trắng rồi ngất lịm đi.

Khương Trúc nhét Lôi Thần trở lại bên hông, ung dung rời khỏi không gian lôi đài.

Khán đài bên ngoài đột ngột vang lên tiếng hoan hô dữ dội.

“Trời ơi, Vạn Phật Tông cũng có Thần thú, mà còn lợi hại hơn cả của Phong Thanh Tông.”

“Quả nhiên, thiên tài ở khía cạnh nào cũng đều là thiên tài, con hồ ly kia có thể đánh bại Tiểu Long đó, mà đó lại là rồng đấy! Đúng là mở rộng tầm mắt.”

“Nhìn Vạn Phật Tông mà xem, ngay cả khi kí khế ước với Thần thú cũng không khoa trương, Phong Thanh Tông cứ như sợ cả thiên hạ không biết vậy, đúng là thích phô trương.”

“Có Thần thú nào trông giống hồ ly à? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ Hồ?”

“Mặc kệ nó là gì, dù sao thì ta cũng thấy đã mắt, Vạn Phật Tông là nhất!!!”

Chẳng bao lâu sau, Tô Thiên Tuyết đang hôn mê bỗng xuất hiện ở khu chờ thi đấu, đệ tử của Phong Thanh Tông chịu đựng ánh mắt cười nhạo của mọi người, mặt đỏ bừng, vội vàng khiêng nàng ta trở về.

“Trời ơi, Tiểu Trúc Tử à, ngươi thắng rồi, ngươi thắng rồi!”

“Thật tuyệt vời, cuối cùng Thiên Diễn Tông của chúng ta cũng không còn đứng thứ nhất đếm ngược nữa.” Nghệ Phong Dao vui mừng đến nỗi không khép lại được miệng.

“Quá cảm động, Thiên Diễn Tông chúng ta cũng có ngày hôm nay.”

“Không ngờ quả cầu đen nhỏ kia lại là Thần thú đấy.” Giọng Trương Đồng có chút ghen tị.

“Đúng vậy, hoàn toàn không nhận ra luôn.”

Vì Ma Vương đã đánh tơi bời con thú non của Tô Thiên Tuyết ngay trước mặt mọi người, nên tất cả đều mặc định rằng Ma Vương cũng là một Thần thú.

Khương Trúc nghiêng đầu nhìn về phía trưởng lão chủ trì: “Trưởng lão, bây giờ chẳng phải đã đến lúc nên đổi thứ hạng của Phong Thanh Tông và Thiên Diễn Tông sao?”

Trưởng lão chủ trì liếc nhìn vẻ mặt u ám của Lương Tu, rồi lại nhìn về phía tông chủ Thiên Diễn Tông đầy mong đợi, lớn tiếng tuyên bố: “Thứ hạng của Thiên Diễn Tông và Phong Thanh Tông sẽ được hoán đổi. Vòng đầu tiên của Đại hội tông môn, Thiên Diễn Tông xếp thứ tư, Phong Thanh Tông xếp thứ năm.”

Thu Vũ Miên Miên

“Wow wow wow, chúng ta là Thiên Diễn Tông, chúng ta là Thiên Diễn Tông, chúng ta xếp thứ tư, chúng ta không phải nhất từ dưới đếm lên nữa.”

Nghệ Phong Dao phấn khích đến mức như thiếu suy nghĩ, vừa hò reo về phía khán đài, vừa không ngừng xát muối vào vết thương của Phong Thanh Tông.

Các đệ tử của Phong Thanh Tông tức đến mức hộc máu, thứ hạng cuối cùng khiến họ chỉ muốn chui xuống đất trốn đi.

Thật là mất mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-95-cac-huynh-de-ta-co-ke-hoach.html.]

Thật không ngờ lại còn xếp hạng thấp hơn cả Thiên Diễn Tông.

Trên đài cao, Lương Tu ngồi đó với gương mặt vô cùng khó coi, nhưng tông chủ Thiên Diễn Tông lại làm như không thấy, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y người của Vạn Phật Tông mà cảm ơn rối rít.

“Lần này may nhờ tiểu thiên tài của tông môn các ngươi, Thiên Diễn Tông chúng ta cuối cùng cũng được một lần trở mình.”

“Không ngờ tông môn của các ngươi cũng có đệ tử kết ước với Thần thú, haiz, đám đệ tử bên tông môn chúng ta thì vẫn chưa biết cố gắng, thật là đáng buồn.”

Vô Tướng khẽ liếc nhìn con hồ ly đang ngủ gật bên hông của Khương Trúc.

Mặc dù lãobiết con hồ ly kia không hề tầm thường, nhưng không ngờ nó lại có thể đánh bại cả Thần thú.

Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu.

Lão quay đầu, mỉm cười với tông chủ Thiên Diễn Tông đang thao thao bất tuyệt: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, chỉ là giao đấu giữa những đạo hữu với nhau.”

“Sao có thể là chuyện nhỏ được chứ? Đệ tử Niệm Nhất của các ngươi thật đáng gờm, Trúc Cơ trung kỳ mà có thể đánh bại bán bộ Kim Đan, thậm chí còn đột phá giữa chừng. Nói mới nhớ, căn linh của nàng thật sự là tạp linh căn sao?”

Vô Tướng hơi khựng lại, còn chưa kịp mở lời thì Đạo Ngộ và Thông Trần đã nhanh chóng tiếp tục câu chuyện.

“Thực không dám giấu giếm, linh căn của đệ tử này quả thật không tốt, nhưng được cái ngộ tính cao, những lần ngộ đạo như hôm nay cũng là chuyện thường xảy ra. Mấy năm trước cũng chẳng biết bị lạc vào ổ sói nào, quả thật không có ai phát hiện ra thiên phú của con bé, lãng phí tài năng, nếu sớm đến tu Phật, chỉ e đã chẳng chịu thiệt thòi về cảnh giới như thế.” Thông Trần liếc nhìn Lương Tu, lời nói đầy ẩn ý.

Lương Tu tức đến phát điên, nhưng đối phương không nói thẳng ra, khiến lão ta không tiện phản bác. Mấy lần định mở miệng nhưng lại phải ngậm lại.

Đã vậy, tông chủ Thiên Diễn Tông còn là người vô tư quá mức, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của lão ta, liền tiếp tục câu chuyện theo lời Thông Trần và Đạo Ngộ, từng câu từng chữ đều như đ.â.m vào tim.

Tông chủ Thiên Diễn Tông thở dài một tiếng: “Đúng vậy, linh căn của con bé không tốt, nếu gặp phải kẻ không có mắt, chắc chắn sẽ bị đối xử khắc nghiệt, còn nếu gặp kẻ xấu hơn nữa... haiz, đứa trẻ này cũng thật không dễ dàng.”

Đạo Ngộ vẫn mỉm cười, tiếp tục “đâm thêm một nhát”: “Con bé còn có một chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt chưa kịp dùng tới. Nhưng giữa mấy đại tông môn chúng ta thì không cần phải dốc hết sức, làm thế chẳng phải sẽ quá khó coi sao.”

“Đúng vậy, mấy đại tông môn chúng ta luận bàn với nhau đâu cần phải phân cao thấp, lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi, không chỉ mất mặt, sau này cũng khó đảm đương trọng trách lớn, chẳng có ích gì cả.”

Đạo Ngộ cười như không cười liếc mắt nhìn Lương Tu, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, nói thêm: “Tông chủ Thiên Diễn Tông nói đúng lắm.”

Bị ám chỉ liên tục, sắc mặt của Lương Thừa cuối cùng cũng chuyển sang xanh mét, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống vài độ.

Lúc này, tiếng hò reo từ khán đài càng lúc càng vang dội.

Trưởng lão chủ trì vừa tuyên bố xong quy tắc của vòng thứ hai, các đệ tử của các đại tông môn đã bước vào không gian lôi đài, ngoại trừ Tô Thiên Tuyết, vì nàng ta ngất xỉu nên không tham gia trận này.

Cảnh tượng bên trong lôi đài không gian đã thay đổi rất nhiều, bên trong chỉ còn lại một lôi đài duy nhất, lôi đài đó đã được nâng cao lên rất nhiều, cao đến năm, sáu mét.

Các đệ tử của các tông môn phân bố cách võ đài khoảng mười mét, ai nấy đều sẵn sàng hành động.

Khương Trúc dùng khuỷu tay thúc vào Huyền Tịch và Thiền Tâm đứng bên cạnh, ra hiệu cho họ truyền tin. Chẳng mấy chốc, các đệ tử của Vạn Phật Tông đã tụ tập lại với nhau.

“Sư huynh, ta có một kế hoạch.”

Thiền Tâm nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nàng, lặng lẽ lùi lại vài bước.

Huyền Tịch liền kéo Thiền Tâm lại.

“Tiểu sư muội, mau nói đi.”

Khương Trúc liếc nhìn như kẻ trộm về phía Mục Trì và những người khác đang nhìn về phía này, rồi hạ giọng nói: “Lát nữa chúng ta có thể…”

Một lúc sau, Thiền Tâm tỏ vẻ do dự: “Làm vậy không tốt lắm đâu.”

Khương Trúc chống nạnh, mạnh dạn đáp: “Có gì mà không tốt? Nếu huynh không yên tâm, chúng ta có thể hỏi Phật Tổ mà.”

Mi tâm Thiền Tâm giật giật, vội vàng xua tay: “Không cần không cần.”

Nếu lại nhắc đến Phật Tổ, trưởng lão Thông Trần ở ngoài mà thấy chắc chắn sẽ tức điên lên mất.

Bình Luận (0)
Comment