Sáng hôm sau, cả gia đình bắt đầu kế hoạch đi chùa. Hôm nay cũng nhằm ngày mồng một hàng tháng, nên sẽ có nhiều người cũng đi đến chùa để cầu may.
Gia đình nhà họ Dương bước xuống xe gồm có ba người là bà nội, con dâu và cháu dâu. Họ đã đến ngôi chùa Phổ Quang, chùa theo hệ phái Phật giáo bắt tông và là một trong những ngôi chùa đẹp nhất ở TP. HCM.
Ngôi chùa được dựng lại theo phong cách khá hiện đại, nhiều mảng công trình được thiết kế bằng các vật liệu bền hiện đại thay cho vật liệu truyền thống. Tòa đại điện chính được xây dựng cao ráo nguy nga trêи nền móng đá vững chắc. Tổng quan tòa đại điện cao 3 tầng 12 mái, phía sau có lầu tháp nhỏ 2 tầng. Lối đi lên đại điện được dẫn bởi hai hàng cầu thang đá từ hai bên tả hữu. Thành cầu thang được chạm khắc các mảng hoa văn tinh xảo sinh động. Cờ Phật giáo được trang trí từ khắp sân chùa, treo từ trêи đỉnh của xuống khiến không gian vô cùng lộng lẫy mang màu sắc của quang phổ.
Gia đình nhà họ Dương đi vào bên trong điện thờ, trước mắt họ là bức tượng Phật Thích Ca trông thật lớn và cao 7m, mạ vàng, từng đường nét toát lên vẻ hiền từ mà uy nghiêm. Hai bên trưng bày các tượng Thập Diện Diêm Vương bằng gỗ và đồ thờ.
Bà nội và bà Trúc Anh cùng Trịnh Mỹ Duyên cầm trêи tay mỗi người 3 cây hương. Ba cây hương này dùng để khấn nguyện, mỗi nguyện một xá.
Bà nội miệng lẩm nhẩm thầm khấn nguyện bình an cho con cháu.
Mẹ Dương Chấn Phong cũng khấn nguyện, và điều bà khấn là sức khỏe hạnh phúc cho cả gia đình nhà họ Dương.
Trịnh Mỹ Duyên bị tật nguyền nên vái lạy với cô là chuyện khó khăn khi cô phải ngồi xe. Vì vậy, các sư thầy đã giúp cô xuống xe, thay cho việc đứng thì cô ấy ngồi dưới sàn. Cầm trêи tay 3 nến hương, Trịnh Mỹ Duyên hướng đôi mắt đến bức tượng Phật Thích Ca. Nhìn vào ánh mắt cô người ta có thể nhìn thấy một sự tĩnh yên, tưởng chừng như cô gái xinh đẹp này có tâm hồn rất nhẹ nhàng. Thế nhưng điều đó chỉ là ở một góc độ bên ngoài, thực chất bên trong ánh mắt của Trịnh Mỹ Duyên lại không như thế. Cô ấy không tin vào Phật Pháp, cũng không tin là trời cao có mắt.
Bởi nếu có Phật, và trời có mắt thì tại sao lại trút hết mọi nghiệt ngã của cuộc đời lên người của cô. Cô đã làm gì sai để phải chịu đựng những oan trái như vậy. Phan Hồng Nga và người cha ruột tàn nhẫn kia của cô lẽ ra phải chịu sự trừng phạt của đất trời mới đúng. Nhưng ngược lại bọn họ vẫn ăn ngon, mặc đẹp, sống một cách rất khỏe mạnh và sung sướиɠ. Còn mẹ và cô phải sống xa cách nhau, chịu nhiều uất ức.
"Phật ở đâu?" Trịnh Mỹ Duyên thầm hỏi, đôi mắt chớp xuống một cái.
Có lẽ vì trong lòng quá nhiều cay đắng, nên một cô gái như Trịnh Mỹ Duyên đã không còn tin vào thần thánh.
Cô khấn và xá theo hình thức rồi vái lạy cho đúng cái thể lệ. Xong rồi thì các tăng sư giúp cô ngồi lại lên xe lăn.
Bà nội sau đó cúng lễ phật.
[...]
Đoạn bà nội hỏi đến Dương Chấn Phong: "Gọi hỏi nó tới chưa?"
Bà Trúc Anh nói: "Con nhắn tin cho nó rồi mẹ."
"Nhắn hồi nào? Lâu chưa?"
"Dạ trước khi bắt đầu khấn ạ."
Bà nội nhăn mày nói: "Cái thằng! Làm cái gì mà người ta khấn với cúng xong hết rồi mà không thấy tâm hơi đâu là thế nào?"
"Con làm sao làm, gọi kêu nó tới đây cho mẹ!" Bà dọng cây gậy, nhất quyết đòi Dương Chấn Phong phải tới ngay.
Bà Trúc Anh phiền não, theo ý mẹ chồng bà phải lấy điện thoại gọi cho con trai.
Dương Chấn Phong đang còn bận trò chuyện với đối tác nên chưa có bắt máy. Điện thoại anh cũng để chế độ im lặng nên mẹ có gọi kiểu gì cũng chẳng biết.
"Phong không bắt máy mẹ ạ! Chắc nó còn bận gì đó ở công ty rồi!"
Bà nội lườm lườm nói: "Bận cái gì? Bận kiếm cớ thì có!"
Trông bà cụ có vẻ giận dỗi, mẹ Dương Chấn Phong dịu giọng nỉ non: "Cháu nó bận thật mà mẹ! Hay là bây giờ mình đi qua khấn Quan Thế Âm sẵn tiện tham quan không gian của chùa, lát nữa chắc thằng Phong nó cũng sẽ tới thôi. Vậy nha mẹ!"
Bà nội bực lắm nhưng thôi cũng chịu. Để coi lát nữa thằng Phong nó có đến không, nếu không thì biết tay bà.
Trịnh Mỹ Duyên cũng lăn xe đi theo nhưng bỗng cô lại nhìn thấy một người. Cô nắm tay mẹ lại và nói: "Mẹ với bà đi trước, con hơi nhức đầu nên muốn nghỉ ở đây một chút."
"Nhức nhiều không con?" Bà nội cất giọng hỏi.
"Dạ không nhiều đâu nội, mẹ và nội cứ đi đi ạ."
Bà Trúc Anh thấy vậy thì nói: "Con ở đây cũng được, tiện thể đợi thằng Phong nó tới luôn. Nó đến thì bảo nó khấn đi nha!"
"Dạ."
Bà nội và mẹ Dương Chấn Phong sau đó đi sang bên Quan Thế Âm Bồ Tát.
Trịnh Mỹ Duyên ở lại chỗ điện thờ, cô xoay xe lăn nhìn về hướng tượng Phật. Nhưng điểm mà cô chú tâm không phải là bức tượng của Phật Thích Ca mà là người đàn ông đang đứng khấn lạy. Anh ta là bạn trai cũ của Trịnh Mỹ Duyên người mà cô đã từng yêu bằng cả trái tim, và cũng là người đã ruồng bỏ cô - anh ta tên Ngô Gia Phúc.
Ngô Gia Phúc đến đây cùng một cô gái, cô gái ấy là bạn học trước đây của Trịnh Mỹ Duyên. Thời điểm cô bị tai nạn có lẽ bọn họ đã lén lúc qua lại, hoặc cũng có thể đã qua lại từ trước.
"Hai kẻ này cũng biết đi lễ chùa ư?" Trịnh Mỹ Duyên thầm nói, nhìn họ trong lòng cô lại mang đến hương vị cay đắng. Bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng có lẽ vết thương lòng ấy vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Vợ của Ngô Gia Phúc khấn xong thì bỗng có điện thoại. Cuộc gọi này cô ta phải bắt máy nên đi ra một góc để nghe.
Ngô Gia Phúc đứng đợi vợ và vô tình anh ta nhìn thấy Trịnh Mỹ Duyên, mối tình cũ năm nào của anh ta. Hàng chân mày hơi đậm của Ngô Gia Phúc nhíu nhẹ, anh ta liền nghĩ tại sao lại bắt gặp Trịnh Mỹ Duyên ở đây? Nhưng bạn gái cũ này đã lâu không gặp, thế mà nhan sắc vẫn xinh đẹp không phai. Có thể nói là cô ấy còn thu hút mắt người ta nhìn vào còn nhiều hơn là lúc trước.
Biết Ngô Gia Phúc đã nhìn thấy mình, nhưng Trịnh Mỹ Duyên không hề quan tâm. Cô lạnh lùng nhấn nút xoay chiều xe lăn và lái xe đi.
"Mỹ Duyên!" Ngô Gia Phúc đuổi theo gọi.
Vợ của anh ta nghe điện thoại xong đi ra thì không thấy chồng đâu.
"Chưa cúng bái xong mà chạy đâu rồi!"
Vợ Ngô Gia Phúc bực mình, nhưng cô còn dâng đồ cúng nữa là xong nghi thức nên thôi cô tranh thủ dâng cho xong luôn rồi đi tìm chồng sau.
Ở một chỗ khác gần ngay đó thôi, Ngô Gia Phúc đang nói chuyện với Trịnh Mỹ Duyên.
"Lâu nay em sống có tốt không?"
Câu hỏi của tình cũ thật có tâm, Trịnh Mỹ Duyên chỉ cười nhạt rồi nói: "Tôi vẫn ăn ngon ngủ khỏe, cám ơn anh đã hỏi thăm."
Nói xong, cô hơi hạ mắt xuống một chút rồi cũng hỏi anh ta một câu: "Anh và vợ trông rất xứng đôi, xem ra hai người có cuộc hôn nhân rất hạnh phúc nhỉ?"
Ngô Gia Phúc nghe hỏi vậy thì cảm thấy có chút móc khóe, vì khi xưa là anh ta đã phụ Trịnh Mỹ Duyên.
"Cũng bình thường thôi." Anh ta nói.
Mỹ Duyên cảm nhận câu trả lời này có chút gượng gạo, có lẽ anh ta chẳng được hạnh phúc như vẻ bề ngoài cũng nên.
"Anh vào trong đi, vợ anh chắc đang tìm đấy."
"Kệ cô ấy đi, anh lâu lắm mới gặp lại em nên nói chuyện một chút cũng chẳng sao đâu."
Ngô Gia Phúc nói thế nhưng ai ngờ vợ anh ta lại đi tới và nghe thấy. Cô ta nhìn tình cũ của chồng mà ánh mắt như phát tia lửa.
"Thì ra anh lén đi gặp bồ cũ sao?" Vợ Ngô Gia Phúc nhéo tai anh ta trước mặt của Trịnh Mỹ Duyên.
Cô vợ này mắc bệnh rối loạn tâm thần lưỡng cực nên dễ bị kϊƈɦ động.
Ngô Gia Phúc đau quá, anh ta giật tay vợ ra và lớn tiếng nói: "Anh không có lén, chỉ tình cờ gặp Mỹ Duyên thôi!"
Cô vợ chau mày: "Tình cờ hả? Tình cũ không rủ cũng tới thì có. Tôi kêu anh đi chùa với tôi nhưng anh lại hẹn gặp cô ta ở đây. Tôi giờ bệnh đau, anh chán ghét tôi rồi nên muốn quay lại với cô ta chứ gì?"
Ngô Gia Phúc chán chường: "Ở đây là chỗ linh thiêng em đừng có ghen bậy ghen bạ rồi la lối lên có được không?"
"Tôi la lối ư? Là anh đang quát tôi thì có, anh có bồ cũ rồi nên xem tôi chẳng là cái gì hết." Vợ Ngô Gia Phúc bỗng khóc òa lên.
"Này này thôi! Anh xin đấy! Mất hết cả mặt."
Trịnh Mỹ Duyên thấy cảnh hai người này thì chỉ ung dung chớp mắt, cô chẳng nói câu nào cả. Và rồi cô lại quay xe đi, đằng trước cô thấy có hai nhà sư đang đi đến gần, cô có ý định nhờ họ giúp cô xuống bậc thang.
Nhưng ai ngờ cô vừa lăn xe đi được một chút và cách bậc tầm hai mét thì vợ của Ngô Gia Phúc cãi nhau với anh ta càng lúc to tiếng, cuối cùng cô ta nổi khùng nổi điên gì lên đã nhào tới đẩy xe của Trịnh Mỹ Duyên một cái ào.
Lực đẩy mạnh làm xe lăn mất kiểm soát, lao thẳng xuống bậc thang. Hai nhà sư cũng chả kịp ngăn cản hành động của vợ Ngô Gia Phúc.
____
"Chùa với chiềng, mệt ơi là mệt!"
Bên dưới Dương Chấn Phong đang leo lên, anh tới chỗ thì gọi cho mẹ, mẹ kêu đi đến chỗ Phật Thích Ca đón Mỹ Duyên. Chán lắm chán nhưng anh cũng phải đi.
Chương này có sử dụng tình tiết miêu tả chùa Phổ Quang từ thông tin trêи google. Vì tác giả không theo đạo Phật nên có miêu tả và viết sai chỗ nào thì mong các bạn bỏ qua và chỉ dẫn giùm mình nhé!