Dương Chấn Phong đang lẩm bẩm vì bực bội. Nhưng anh bỗng giật cả mình, khi vừa chuẩn bị quay qua trái leo lên đoạn thang thứ hai, thì một cô gái lăn cái đụi xuống dưới chân anh.
Không những thế, theo sau cô ấy còn là một chiếc xe lăn. Xe úp lên người cô gái.
Dương Chấn Phong hết cả hồn, nhưng sao anh nhìn cái xe này quen quen vậy ta?
Trịnh Mỹ Duyên ngã xuống, mái tóc phủ lên mặt nên Dương Chấn Phong chưa nhận ra ngay. Anh hơi ngờ ngợ, nhưng bộ váy cô gái này mặc trông cũng rất quen, lúc này anh mới sững người kéo xe lăn ra, vén tóc cô ấy.
"Mỹ Duyên!"
Dương Chấn Phong gọi rồi đỡ người của Trịnh Mỹ Duyên lên, cô ấy bây giờ bất tĩnh. Trêи tay đang chạm vào đầu của Trịnh Mỹ Duyên, Dương Chấn Phong kinh hãi vì tay anh dính toàn màu.
"Mỹ Duyên!" Ngô Gia Phúc chạy xuống bậc thang, chạm vào người Trịnh Mỹ Duyên với vẻ mặt hớt hãi.
"Đồ khốn! Anh còn chối là anh không có tình cảm với cô ta?" Vợ Ngô Gia Phúc đứng ở trêи gào lên nói. Hai nhà sư phải núm lấy hai bên tay, vì nếu thả cô ta lại nhào xuống làm chuyện không nên.
Ngô Gia Phúc chẳng quan tâm vợ anh ta nói gì, đôi mắt anh ta ươn ướt: "Mỹ Duyên! Tỉnh lại đi em!" Hai tay Ngô Gia Phúc lay người của Trịnh Mỹ Duyên.
"Anh xin lỗi em, vợ anh bị bệnh thần kinh nên mới đẩy em xuống. Anh không biết là cô ta lại bị kϊƈɦ động mạnh như vậy."
Dương Chấn Phong cau mày, anh sững sờ nhìn lên người phụ nữ đang la hét trêи kia rồi đến Ngô Gia Phúc, sau đó là sự sửng sốt hướng đến Trịnh Mỹ Duyên.
Ngô Gia Phúc bị Dương Chấn Phong hất tay ra, anh tức giận nói: "Tránh ra!"
Dương Chấn Phong bế Trịnh Mỹ Duyên lên trêи tay, mắt liếc đến Ngô Gia Phúc: "Nếu vợ tôi mà có mệnh hệ gì thì vợ anh cũng không có tốt hơn đâu."
Nói dứt câu, Dương Chấn Phong liền bế Trịnh Mỹ Duyên đi một cách vội vã ra xe. Trong lúc được bế đi, Mỹ Duyên đã có chút tỉnh thức, cô mở đôi mắt mơ màng ngước nhìn lên người đang ôm mình trêи tay. Cô không rõ đây là thật hay ảo, nhưng cô cảm thấy bình yên trêи vòng tay của anh ấy.
"Chồng!" Trịnh Mỹ Duyên khẽ gọi.
Dương Chấn Phong ngạc nhiên, anh hạ mắt xuống nhìn cô ấy, cũng chợt dừng lại một chút.
Trịnh Mỹ Duyên chỉ gọi vậy thôi chứ không nói thêm gì nữa, mắt cô ấy nhìn Dương Chấn Phong rất lờ đờ. Lúc cô nhắm mắt lại thì đã nghe anh nói: "Ráng lên!"
Hai chữ ấy làm Trịnh Mỹ Duyên rơi nước mắt. Cô như một cây gai xương rồng đã không còn gai nhọn xù ra trước bất kỳ ai, cô nằm gọn trong vòng tay của người không bao giờ yêu cô. Nhưng anh cho cô một chút quan tâm đã là cho lòng của cô một tia nắng.
Đoạn này rất ngắn, như một đoạn chương phụ thôi. Thời gian chưa có để viết dài, sợ các bạn đợi lâu quên mất cảm xúc của chương trước. Cũng vì chương trước đang cần chương sau ngay phải không các bạn?