Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 39

Hai người vai sóng vai ngồi cạnh nhau, thân thể cách rất gần, nếu như muốn chạm đối phương, chỉ cần nghiêng qua một chút là được rồi.

Trương Cẩn Ngôn còn đang đắm chìm trong một tiếng "Cẩn Ngôn" kia.

Không khí ngưng luyện thành màu hổ phách mật ong, khiến người hô hấp không nhanh, khoang ngực phủ bên trong đầy mùi vị ngọt ngào.

Anh ta đang nhìn nơi nào, nhìn mình sao?

Trương Cẩn Ngôn nghĩ, tiểu tâm dực dực nghiêng mặt qua một chút, dùng khóe mắt liếc Trương Dư Xuyên một cái.

Mà Trương Dư Xuyên cư nhiên thoải mái nhìn hắn, hai người tầm mắt vừa mới tương giao, Trương Cẩn Ngôn lại vèo một cái quay đầu lại, thu hồi tầm mắt, nguyên bản hai gò má trở nên càng nóng.

Một lát sau, Trương Cẩn Ngôn lần thứ hai lo sợ bất an mà giở lại trò cũ, đúng như dự đoán, Trương Dư Xuyên vẫn cứ đang nhìn hắn, cặp mắt kia thâm thúy lạnh như băng chẳng biết vì sao đặc biệt ôn nhu.

Phản xạ ánh đèn, dường như sót lại mảnh vụn tối tăm mơ hồ.

Một trận cuồng loạn nhịp tim kéo tới, Trương Cẩn Ngôn lần thứ hai thu tầm mắt lại, khống chế lại biểu tình, nghiêm túc nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, không dám làm một cử động nhỏ nào.

A a a a a Trương tổng vẫn luôn không chớp mắt nhìn mình!? Anh ta muốn làm gì! Muốn làm gì! Muốn mình sao!?

Trương Dư Xuyên nặng nề mà cười một tiếng, bất đồng với tiếng cười lạnh bình thường, lần này tiếng cười rất vui vẻ.

Hai người còn chưa kịp nói cái gì, cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra.

Giải phẫu tiến hành vô cùng thuận lợi, con mèo nhỏ bình an được đưa đi ra, vết thương băng bó rất tỉ mỉ, lông mao dính vết máu cũng được thanh lý, thuốc gây mê dược hiệu còn không nhiều, thân thể nho nhỏ cuộn mình ngủ mê man, dáng dấp rất đáng yêu.

Vì không quấy rầy thế giới hai người của anh trai cùng Trương tổng cho nên Trương Thận Hành luôn đứng ở nơi khúc quanh bồi hồi vô cùng phấn chấn chạy tới, vui vẻ vây quanh con mèo nhỏ: "Nó không sao rồi! Quá tốt rồi, anh, chúng ta có thể đem nó nuôi ở nhà không?"

"Không thể." Trương Cẩn Ngôn lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt trán con mèo nhỏ, trong ánh mắt toát ra yêu thích, "Không phải đã nói rồi sao, đây là mèo của Trương tổng."

"A." Trương Thận Hành rầu rĩ không vui mà đáp.

Sách sách sách, làm hại mình ở bên kia hơn mười phút, hai người không hôn một chút còn chưa tính, lại còn một cái Trương tổng xa lạ như vậy! Xứng đáng sao!

"Mèo này, cậu yêu thích?" Trương Dư Xuyên biết mà còn hỏi.

"Cũng không phải, chỉ tùy tiện sờ sờ." Trương Cẩn Ngôn ho nhẹ một tiếng, thu hồi tay, uy nghiêm mà bảo hộ hình tượng.

Nha gào gào ngao con mèo nhỏ lông trên đầu thật là mềm, tiếng kêu thật đáng yêu, lại nhỏ nhắn quả thực như một tiểu Tuyết Đoàn!

Không bằng gọi nó là tiểu Tuyết Đoàn!

Chết tiệt, giảo hoạt tiểu Tuyết Đoàn đã trộm đi trái tim của mình!

Trương Dư Xuyên thú vị mà quan sát Trương Cẩn Ngôn chốc lát, nói: "Như vậy, tôi đem nó về, hai người có thể tới nhà tôi thăm nó."

"A, tôi không quá yêu thích động vật nhỏ và vân vân." Trương Cẩn Ngôn trừng trừng mà nhìn tiểu Tuyết Đoàn, "Bất quá Thận Hành có thể muốn đi."

Trương Thận Hành hết sức phối hợp nhảy nhót giương tay nhỏ: "Em muốn đi em muốn đi!"

Lại bị anh trai lôi ra làm bia đở đạn thật dễ dàng.

Trương Dư Xuyên bên môi hiện lên một nụ cười: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."

Trương Cẩn Ngôn lãnh khốc mà dời mắt đi:...

Tiểu Tuyết Đoàn bé ngoan dưỡng thương, qua mấy ngày ba ba đến xem con, nha ~

Trương Dư Xuyên đưa hai anh em về nhà, sau đó mang theo mèo con lái xe trở về.

"A, sinh nhật trải qua thật vui vẻ!" Trương Thận Hành xoay xoay lưng, nhanh chân đi vào hàng hiên u ám, "Ăn bữa tiệc lớn, xem biểu diễn, cứu một con mèo nhỏ..."

Còn vây xem hiện trường giảo cơ!

Bất quá cái này không thể nói.

"Thận Hành." Trương Cẩn Ngôn bước nhanh cản em gái, kéo cổ tay nàng, giọng điệu phi thường hiền lành, "Hàng hiên rất tối, anh dìu em đi."

Trương Thận Hành cười đến run: "Anh chính là sợ tối."

Trương Cẩn Ngôn hờ hững phủ nhận: "Làm sao có khả năng."

Trương Thận Hành sâu xa nói: "Hành lang có quỷ, ngày hôm qua trong phim có chiếu."

"Em đừng nói chuyện!" Trương Cẩn Ngôn căm tức, ánh mắt vô cùng lãnh khốc.

Thực sự là một chút cũng không đáng yêu! May nhờ anh trai ngậm đắng nuốt cay lôi kéo em lại!

Trương Thận Hành cười lớn kéo lại cánh tay Trương Cẩn Ngôn: "Được rồi, không doạ anh nữa."

Anh trai thực sự là đặc biệt cần cường thế nam nhân như Trương tổng thương yêu!

Khách sạn mỗi tháng theo lệ kiểm tra, lãnh đạo cấp cao theo lệ kiểm tra thì sẽ đi đến các góc dò xét tình trạng công việc, sau đó đem vấn đề phát hiện trong hội nghị thống nhất đưa ra.

Trương Dư Xuyên uy nghiêm mà đi ở phía trước, một đám thuộc hạ cung cung kính kính tiền hô hậu ủng, vô cùng giống tư thế hoàng đế vi hành...

Dù sao tất cả mọi người rất sợ bị Trương tổng bắt lỗi, Trương tổng tuy rằng dung mạo rất soái nhưng thật sự là quá băng sơn, chỉ là đứng ở bên cạnh đều cảm thấy được hàn khí bức người phi thường đáng sợ, huống hồ gần đây bên cạnh toà đại băng sơn còn có thêm một toà tiểu băng sơn, hai cái mặt không thay đổi đứng chung một chỗ, một người lạnh như băng bắt lỗi, một người lạnh như băng phụ trách ghi chú...

Loại phu thê mùa đông này thực sự là quá kinh khủng biết không! 2

Trương Cẩn Ngôn một mặt nghiêm túc cầm sổ tay đi theo phía sau Trương Dư Xuyên.

Sinh nhật Trương Thận Hành đã qua nửa tháng, mèo nhỏ tựa hồ khôi phục rất tốt, Trương Dư Xuyên lúc trước nhắc qua một lần, nói chờ nó khỏi rồi có thể để cho Trương Cẩn Ngôn mang theo em gái đi thăm, Trương Cẩn Ngôn vui vẻ đồng ý.

Hai người vai sóng vai ngồi cạnh nhau, thân thể cách rất gần, nếu như muốn chạm đối phương, chỉ cần nghiêng qua một chút là được rồi.

Trương Cẩn Ngôn còn đang đắm chìm trong một tiếng "Cẩn Ngôn" kia.

Không khí ngưng luyện thành màu hổ phách mật ong, khiến người hô hấp không nhanh, khoang ngực phủ bên trong đầy mùi vị ngọt ngào.

Anh ta đang nhìn nơi nào, nhìn mình sao?

Trương Cẩn Ngôn nghĩ, tiểu tâm dực dực nghiêng mặt qua một chút, dùng khóe mắt liếc Trương Dư Xuyên một cái.

Mà Trương Dư Xuyên cư nhiên thoải mái nhìn hắn, hai người tầm mắt vừa mới tương giao, Trương Cẩn Ngôn lại vèo một cái quay đầu lại, thu hồi tầm mắt, nguyên bản hai gò má trở nên càng nóng.

Một lát sau, Trương Cẩn Ngôn lần thứ hai lo sợ bất an mà giở lại trò cũ, đúng như dự đoán, Trương Dư Xuyên vẫn cứ đang nhìn hắn, cặp mắt kia thâm thúy lạnh như băng chẳng biết vì sao đặc biệt ôn nhu.

Phản xạ ánh đèn, dường như sót lại mảnh vụn tối tăm mơ hồ.

Một trận cuồng loạn nhịp tim kéo tới, Trương Cẩn Ngôn lần thứ hai thu tầm mắt lại, khống chế lại biểu tình, nghiêm túc nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, không dám làm một cử động nhỏ nào.

A a a a a Trương tổng vẫn luôn không chớp mắt nhìn mình!? Anh ta muốn làm gì! Muốn làm gì! Muốn mình sao!?

Trương Dư Xuyên nặng nề mà cười một tiếng, bất đồng với tiếng cười lạnh bình thường, lần này tiếng cười rất vui vẻ.

Hai người còn chưa kịp nói cái gì, cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra.

Giải phẫu tiến hành vô cùng thuận lợi, con mèo nhỏ bình an được đưa đi ra, vết thương băng bó rất tỉ mỉ, lông mao dính vết máu cũng được thanh lý, thuốc gây mê dược hiệu còn không nhiều, thân thể nho nhỏ cuộn mình ngủ mê man, dáng dấp rất đáng yêu.

Vì không quấy rầy thế giới hai người của anh trai cùng Trương tổng cho nên Trương Thận Hành luôn đứng ở nơi khúc quanh bồi hồi vô cùng phấn chấn chạy tới, vui vẻ vây quanh con mèo nhỏ: "Nó không sao rồi! Quá tốt rồi, anh, chúng ta có thể đem nó nuôi ở nhà không?"

"Không thể." Trương Cẩn Ngôn lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt trán con mèo nhỏ, trong ánh mắt toát ra yêu thích, "Không phải đã nói rồi sao, đây là mèo của Trương tổng."

"A." Trương Thận Hành rầu rĩ không vui mà đáp.

Sách sách sách, làm hại mình ở bên kia hơn mười phút, hai người không hôn một chút còn chưa tính, lại còn một cái Trương tổng xa lạ như vậy! Xứng đáng sao! +

"Mèo này, cậu yêu thích?" Trương Dư Xuyên biết mà còn hỏi.

"Cũng không phải, chỉ tùy tiện sờ sờ." Trương Cẩn Ngôn ho nhẹ một tiếng, thu hồi tay, uy nghiêm mà bảo hộ hình tượng.

Nha gào gào ngao con mèo nhỏ lông trên đầu thật là mềm, tiếng kêu thật đáng yêu, lại nhỏ nhắn quả thực như một tiểu Tuyết Đoàn!

Không bằng gọi nó là tiểu Tuyết Đoàn!

Chết tiệt, giảo hoạt tiểu Tuyết Đoàn đã trộm đi trái tim của mình!
Bình Luận (0)
Comment