Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 40

Trương Dư Xuyên từ phòng lớn đi về phía cầu thang lầu hai thì đứng lại, chỉ chỗ mới vừa đi qua, mặt đất còn có chút ẩm ướt, cau mày nói: "Ướt như thế sẽ bị trượt, sao một cái nhắc nhở cũng không có?"

Giám đốc phụ trách phương diện này sợ hết hồn, há miệng muốn nói chuyện, mọi người lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó, một bóng người từ lầu hai gào thét lăn xuống!

Người này dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai lăn xuống mười mấy bậc thang, mặt hướng xuống đất, nằm nhoài hình chữ đại, bất động...

Phi thường khốc liệt.

Phảng phất là đang dùng tính mạng chứng minh sàn nhà mới vừa lau xong rất trơn.

Giám đốc bị tình cảnh này làm sợ đến mắt tối sầm té xỉu tại chỗ!

Nhưng mà căn bản không có người để ý đến hắn...

Tất cả mọi người dồn dập vọt tới vị khách xui xẻo kia, muốn đem người đỡ dậy, Trương Cẩn Ngôn còn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi 120, chỉ có Trương Dư Xuyên bình tĩnh đến kỳ quái, không có răn dạy giám đốc, cũng không qua kiểm tra tình huống, chỉ là tỉnh táo đứng tại chỗ nhìn.

Lúc này, kẻ xui xẻo mới vừa một hơi lăn mười mấy bậc thang đột nhiên đứng dậy, thân thể hoạt động như thường, hai mắt lấp lánh hữu thần, hoàn toàn không giống như bị thương.

Vì vậy giám đốc té xỉu trên đất cũng cùng thanh tỉnh, tự lực cánh sinh lẻ loi từ dưới đất bò dậy.

Toàn bộ quá trình không có ai phát hiện hắn té xỉu... (haha... tội..) 1

Vị khách xui xẻo nhìn mọi người đứng quanh mình biểu tình kinh khủng, tiểu tâm dực dực hỏi một câu: "Các người có chuyện gì sao?"

Trương Cẩn Ngôn:...

Câu này không phải là tới lượt chúng tôi hỏi cậu sao?

Giám đốc lập tức xông tới xin lỗi, trên eo như gắn lò xo điên cuồng nghiêng mình.

"Không có gì không có gì, ngược lại cũng không bị thương." Kẻ xui xẻo chỉ chỉ balo leo núi phía sau mình, lộ ra một nụ cười xán lạn, ngược lại an ủi giám đốc gần như sắp khóc lên, "Có thứ đỡ rồi."

Giám đốc nhất thời cảm động đến mức biểu tình như muốn gả cho hắn.

Vừa nãy tình huống khẩn cấp, so với tướng mạo xui xẻo này, tất cả mọi người tương đối lo lắng sự sống chết của hắn, thế nhưng sau khi bầu không khí thanh tĩnh lại, hắn đột nhiên nở nụ cười như thế, trong nháy mắt đem tất cả chú ý của mọi người chuyển đến trên mặt của hắn.

Kẻ xui xẻo là thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một bộ thần sắc tính trẻ con, con mắt to mà hữu thần, gương mặt nhỏ hơn nữa ngũ quan tinh xảo, cười lộ ra hàm răng trắng lực hòa hợp cực mạnh, thêm vào hai xoáy lê hai bên má, manh đến làm nguời ta mất máu.

Trương Cẩn Ngôn mất hứng nhìn hắn:...

Sách, khuôn mặt này, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.

Vì để cho đám người vây quanh mình yên tâm, kẻ xui xẻo lần thứ hai giải thích: "Kỳ thực tôi thường bị ngã cầu thang, thói quen." 2

Lăn cầu thang chuyện như vậy cũng có thể là thói quen sao!? Mọi người nhất thời không biết có cái gì tốt, đành khà khà cười gượng.

Trương Dư Xuyên đứng xa vài bước, nhìn chằm chằm nam sinh, băng sơn trên mặt nổi lên một tia nghi hoặc và hiếu kỳ.

Trương Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng...

U, thì ra là một đóa tiểu bạch liên kiên cường.

Kẻ xui xẻo lễ phép gật đầu, nhặt balo leo núi bên chân, cất bước đi đến cửa chính khách sạn.

Mới vừa đi ra hai bước, liền chổng vó ngã xuống đất...

Giám đốc nhất thời hận không thể cởi âu phục lót cho hắn.

"Không sao không liên quan, là tôi không thấy đường." Kẻ xui xẻo rút ra hơi lạnh đứng dậy, mới vừa đi ba bước, lại ngã nằm úp sấp vào chân Trương Dư Xuyên!

Nói là không phải cố ý có thiên tài mới tin!

Trương Dư Xuyên lắc lắc đầu, cúi người dìu hắn, nhưng tay còn chưa đụng tới kẻ xui xẻo, Trương Cẩn Ngôn liền một bước nhảy qua, trước tiên đỡ người lên, dùng ánh mắt muốn giết người lạnh lùng trừng kẻ xui xẻo nói: "Tiên sinh, cậu có sao không?" 2

Kẻ xui xẻo liên tục xua tay, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, tôi thật sự không sao."

Trương Cẩn Ngôn tức giận đến trực ma nha:...

Ha, thực sự là ra trò hay a!

Tiểu bạch liên hồ đồ mảnh mai trước mặt bá đạo tổng giám đốc liên tiếp ngã sấp xuống, một bên đau đến cắn răng đổ mồ hôi lạnh, một bên kiên cường biểu thị ta thật sự không sao, nói cho cậu biết, loại kịch bản này tôi đã xem mòn hồi tám tháng trước rồi.

Cho nên nói cậu vẫn là tỉnh lại đi, coi như đóa tiểu bạch liên đem hết toàn lực như thế nào đi nữa, Trương tổng cũng sẽ không chú ý tới cậu.

Bởi vì người hắn chân chính yêu tha thiết, là tôi đây nè, một đóa băng sơn Tuyết Liên...

Trương Dư Xuyên gật đầu: "Đúng."

"..." Trương Cẩn Ngôn sợ đến tay run, thiếu một chút đẩy kẻ xui xẻo đẩy vào trong ao.

Trương Dư Xuyên mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào giám đốc tựa hồ hận không thể mổ bụng tạ tội, nói: "Đối với vấn đề an toàn, chúng ta một khắc cũng không thể lơ là, hiểu không?"

Trương Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm:...

Làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng rằng...

Giám đốc vốn cho là sẽ bị mắng chết vội vội vã vã gật đầu, lập tức phái người đi lấy thảm không trơn cùng cẩn thận để bảng cảnh báo, sau đó còn làm một bản kiểm điểm công tác.

"Sau này chú ý một chút." Trương Dư Xuyên vung vung tay, tựa hồ cũng không có tức giận.

Một bên khác, vị khách xui xẻo dùng gậy leo núi chống đi, tiểu tâm dực dực đi tới cửa chính khách sạn.

Quê của Trương Cẩn Ngôn là một thành phố du lịch tiếng tăm rất lớn, chỗ đi chơi rất nhiều, có núi cao sông rộng, quê hương vĩ nhân, còn có công viên hải dương cỡ lớn, hàng năm mùa du lịch thịnh vượng đều hấp dẫn rất nhiều du khách.

Ngày hôm nay ánh nắng tươi sáng, rất thích hợp ra ngoài chơi.

Lúc này, vị khách xui xẻo vừa duỗi ra một chân...

"Ầm ầm ầm ầm ầm —— "

Một đạo sấm rền trong nháy mắt từ chân trời nổ vang.

Kẻ xui xẻo sợ hết hồn, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn phía không trung cấp tốc tụ tập mây đen.

Trương Cẩn Ngôn khóe miệng giật một cái, thiếu chút cười ra tiếng:...

Ai bảo cậu dám tơ tưởng nam nhân của tôi... Không phải, trước mặt Trương tổng giả bộ, báo ứng đến rồi.

Như thế nào, trời đánh ngũ lôi đi?

"Ngày hôm nay dự báo thời tiết hình như là mưa rào có sấm chớp..." Một quản lý nhỏ giọng nói.

Từng giọt mưa rơi trên mặt đất, khí trời sáng sủa biến mất không còn tăm tích.

Kẻ xui xẻo thở dài, khuôn mặt nhỏ bé cau lại như cái mướp đắng, ngồi trên ghế salông đại sảnh tội nghiệp mà đợi mưa tạnh.

Ánh mắt Trương Dư Xuyên vẫn luôn rơi vào trên người kẻ xui xẻo, đột nhiên như là thấy rõ cái gì đó, khóe môi vẩy một cái, nở nụ cười.

Đã rất nhiều năm không người nào có thể làm cho Trương tổng lộ ra nụ cười như thế...

Trương Cẩn Ngôn mặt nhất thời lạnh đến mức như nam cực đóng băng ngàn năm.

Tôi ghen tị, tôi rất nghiêm túc cảnh cáo anh, Trương tổng, tôi ghen tị.

Thì ra loại người ngã trước mặt anh giống kịch bản tiểu thuyết này có thể tăng cường hảo cảm của anh như vậy sao? A, thật dung tục, so với dung tục tổng giám đốc giống y như đúc...

... Vậy tôi sau này cũng một ngày ngã tám lần! Ngã liền ngã lạc ai sợ ai!

"Như vậy hôm nay trước hết ở lại đây đi." Trương Dư Xuyên đưa ánh mắt chuyển hướng đến Trương Cẩn Ngôn một mặt không cao hứng, "Chúng ta lên lầu, chuẩn bị trưa mở hội nghị."

"Được rồi, Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn một mặt tinh anh chuẩn bị cưỡng ép giả bộ ngã.

Ngay tại lúc mặt sắp tiếp xúc mặt đất, thân thể Trương Cẩn Ngôn bỗng nhiên bị hai bàn tay ôm lấy, theo sau là một cái ôm dày rộng kiên cố, cùng mùi nước hoa quen thuộc, Trương Dư Xuyên thanh lãnh âm thanh từ rất gần bên tai vang lên, chỉ có sáu chữ: "Hảo hảo bước đi, Cẩn Ngôn."

Lập tức, Trương Dư Xuyên buông tay ra, trực tiếp từ bên người Trương Cẩn Ngôn đi qua.

"... Biết rồi, Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn mặt đỏ đến mang tai, vì không để cho người khác nhìn thấy, cúi đầu vội vã đuổi tới.

Không sai, từ lần trước tại bệnh viện thú y gọi một lần, Trương Dư Xuyên liền thay đổi xưng hô với Trương Cẩn Ngôn.

Tuy rằng lãnh đạo gọi phải lịch sự, nhưng vì muốn hòa hợp, bỏ đi họ chỉ gọi tên cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên... Mà Trương Cẩn Ngôn vẫn cứ không nhịn được mỗi lần bị gọi tim đều đập nhanh hơn một chút.

Bởi vì cái tên bị thanh âm lạnh lùng của hắn kêu thật sự rất êm tai.

Hai người về tới phòng làm việc của Trương Dư Xuyên, dựa theo thông lệ, Trương Cẩn Ngôn đem sổ tay ghi chép giao cho Vương trợ lý chỉnh lý.

Mưa rất lớn, nước mưa rơi ngoài cửa sổ liên thành một mảng nhỏ, tiếng sấm liên tục một trận tiếp một trận, thật giống như không muốn để cho ai xuất môn.

Trương Cẩn Ngôn đứng ở trước cửa sổ, nhìn mưa rào bên trong thành thị, bầu trời u ám, nhưng cảnh trí lại bị nước mưa giội rửa đến mức sáng rõ.

Trương Dư Xuyên nới lỏng ca-ra-vat, thoải mái dựa vào ghế tổng giám đốc nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lấy điện thoại di động lướt một hồi, bắt chuyện Trương Cẩn Ngôn nói: "Cẩn Ngôn, đến đây một chút."

A, chuyện anh cười với đóa tiểu bạch liên kia tôi còn chưa quên.

Trương Cẩn Ngôn vẫn không cao hứng mà đi tới, lạnh nhạt nói: "Trương tổng chuyện gì?"

"Xem." Trương Dư Xuyên đem điện thoại di động giương cao một chút, để Trương Cẩn Ngôn đứng ở một bên có thể thấy rõ.

Trên màn ảnh là con mèo nửa tháng trước bọn họ cứu, thoạt nhìn đã khôi phục rất khá, một đôi mắt xanh mênh mang khờ dại nhìn ống kính, giơ lên một cái móng vuốt mao nhung nhung thật giống như muốn vẫy tới đây.

Trương Cẩn Ngôn bị manh đến rơi mất máu, vẫn còn muốn giả bộ lãnh khốc: "A, là mèo của Trương tổng."

Quá tốt rồi, quả nhiên khỏi rồi, con biết ba ba có bao nhiêu lo lắng cho con không tiểu Tuyết Đoàn?

Trời ạ lòng bàn tay phấn nộn tiểu quả cầu thịt! Đáng chết, tiểu Tuyết Đoàn, con không biết bán manh như vậy là phạm quy sao!

Muốn hôn trăm lần trừng phạt!

Trương Dư Xuyên liền mở mấy tấm hình cho Trương Cẩn Ngôn xem: "Vết thương đã khỏi rồi, cậu và em cậu bất cứ lúc nào cũng có thể tới nhà của tôi thăm nó."

Trương Cẩn Ngôn vẫn duy trì cao quý lạnh lùng: "Khỏi rồi là tốt rồi."

Còn chờ cái gì? Liền ngày hôm nay! Mưa lớn như thế chẳng lẽ không thích hợp ở nhà chơi với mèo sao?

"Vậy thì ngày hôm nay đi." Trương Dư Xuyên thu hồi điện thoại di động, "Được không?"

Quả thực không được cũng phải được! Trương Cẩn Ngôn ở trong lòng kích động muốn nhảy một cái, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Có thể, cảm ơn Trương tổng,em tôi nhất định sẽ rất vui vẻ."

Trương Dư Xuyên theo thông lệ cười lạnh một tiếng, có vẻ như vô ý nói một câu: "Đúng rồi, tôi đặt tên cho nó là tiểu Tuyết Đoàn."

"..." Trương Cẩn Ngôn yên tĩnh tại chỗ nổ tung.
Bình Luận (0)
Comment