Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 11

Đêm lạnh như nước.

Sau khi Khương Lê rơi xuống nước, ao sen chỉ gợn lên vài vòng sóng rồi lặng yên không một tiếng động.

Tuỳ Vân dè dặt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiết Chân.

Vừa rồi, nàng ta theo lệnh của Tiết Chân đẩy người xuống ao sen, nàng ta tưởng tiểu thư chỉ muốn dằn mặt Khương Lê một chút, đợi người ta rơi xuống nước sẽ kêu người tới cứu.

Như vậy vừa hả giận, lại vừa được tiếng “người đẹp tâm thiện”, đúng là một công đôi việc.

Thế nhưng đã mười mấy hơi thở trôi qua, Tiết Chân vẫn nhìn chằm chằm ao sen không nhúc nhích, không những không gọi người, khóe miệng còn hơi nhếch lên, tựa như đang xem thứ gì khiến người ta vui vẻ.

Tuỳ Vân bỗng nhớ tới con mèo con mà tiểu thư nuôi năm mười tuổi.

Vì vô ý cào rách mu bàn tay của tiểu thư, nên bị tiểu thư tự tay trói chân tay, chôn sống trong sân tiểu thư ở.

Lúc ấy, khi tiểu thư ném đất xuống hố, vẻ mặt cũng như vậy.

Mỉm cười dịu dàng, như đang xem chuyện gì thú vị.

Gió tháng tư vẫn còn mang theo chút hơi lạnh.

Tuỳ Vân rùng mình một cái, không nhịn được nói: “Tiểu, tiểu thư, có cần đi tìm người tới không? Nếu chậm trễ nữa, e là… không kịp…”

“Gấp cái gì? Nàng ta tự mình rơi xuống, nếu cứ thế mà mất mạng thì cũng tự chịu thôi.” Tiết Chân nghiêng đầu nhìn Tuỳ Vân một cái, thấy mặt mày nàng ta tái nhợt, liền nheo mắt lại, vẻ mặt chán ghét nói: “Ngươi sợ gì chứ? Chỉ là một mạng ti tiện! Mau thu lại cái bộ mặt thất thần đó cho ta, biết thế hôm nay ta nên mang Tuỳ Vụ theo mới phải!”

“Đều là lỗi của nô tỳ, tiểu thư đừng giận!” Tuỳ Vân cố gắng nặn ra một nụ cười, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.

Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng ta biến đổi, run rẩy chỉ vào ao sen, giọng run run nói: “Tiểu, tiểu thư, nàng ta… nàng ta nổi lên rồi!”

***

Nước ao tháng tư lạnh lẽo, Khương Lê vừa rơi xuống nước, tim đã bị lạnh co rút lại, suýt chút nữa không thở nổi.

Thật ra nàng biết bơi, lúc còn nhỏ thường chạy ra suối nhỏ sau núi Thanh Đồng chơi, ở dưới nước linh hoạt như cá nhỏ. Nhưng nước này thật quá lạnh, nàng cử động tay chân vài cái đã bắt đầu cứng đờ.

Tệ hơn nữa là, cây trâm trên đầu bị lá sen cọ vào, bỗng nhiên rơi ra khỏi búi tóc, chìm xuống nước, không biết rơi đi đâu mất rồi.

Nàng nín thở, hoảng hốt tìm kiếm dưới nước hồi lâu, mãi đến khi không thể nhịn thở được nữa mới ngoi lên khỏi mặt nước.

Vừa hít thở một hơi lại lặn xuống nước tìm cây trâm.

Đó là món quà đầu tiên Hoắc Giác tặng nàng, còn chưa kịp ủ ấm trong lòng, sao có thể cứ thế làm mất được?

Khương Lê cố gắng mở to mắt, chịu đựng cảm giác cay xè nơi khóe mắt, mò mẫm khắp nơi dưới đáy ao, hơi lạnh theo dòng nước thấm vào tứ chi. Mãi đến khi nàng dần dần không còn sức lực, mới cắn môi, lại nổi lên mặt nước.

Bên lan can ao sen đã có vài người hộ viện, hộ viện cầm đèn lồng, nhìn về phía Khương Lê chìm xuống.

Tiết Chân với vẻ mặt lo lắng nói với hai hộ viện: “Hai vị tráng sĩ mau xuống cứu người, vừa rồi Khương cô nương không cẩn thận rơi xuống ao, chậm trễ nữa e là không kịp.”

Đêm nay là tiệc thọ của lão phu nhân, nếu có người chết, bọn hạ nhân như bọn họ nhất định sẽ bị phạt.

Hai hộ viện nhìn nhau, một người cởi giày tất chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nghe thấy tiếng “ào” một cái, liền thấy cô nương vừa rơi xuống nước ngoi lên khỏi mặt nước, giọng run run nói: “Mọi người đừng xuống, mau đi gọi Bích Hồng tỷ tỷ tới!”

“Khương cô nương, đừng đùa giỡn. Nữ nhi ngâm nước lâu sẽ bị bệnh, mau để những tráng sĩ này cứu cô nương lên. Thời điểm quan trọng, cũng không cần phải câu nệ lễ tiết nam nữ thụ thụ bất thân.”

Từng câu từng chữ của Tiết Chân chân thành, như thật sự lo lắng cho Khương Lê.

Khương Lê nhìn chằm chằm Tiết Chân, cắn chặt môi dưới, nói: “Những lời cô nương vừa nói với Tuỳ Vân ta đều nghe thấy hết, rõ ràng là cố ý đẩy ta xuống nước, muốn hại mạng ta. Giờ thấy ta không chết được, lại muốn hãm hại danh tiết của ta! Ai xuống dưới, chính là cùng nàng ta cấu kết mưu hại tính mạng người khác!”

Tiểu cô nương bị lạnh đến môi tím tái, giọng nói mềm mại run run, trông thật đáng thương.

Mấy hộ viện nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Một người trong số đó có quan hệ tốt với Bích Hồng, thấy vậy liền nói: “Cô nương chờ chút, ta đi tìm Bích Hồng cô nương ngay!”

Lúc hộ viện tới, Bích Hồng đang đứng sau lưng Trần lão phu nhân xem hí kịch với vẻ mặt thích thú.

Nghe hộ viện bẩm báo, sắc mặt nàng ấy thay đổi, nói nhỏ với lão phu nhân vài câu, liền vội vàng lấy một chiếc áo choàng, vội vã đi tới ao sen.

Lúc này bên ao sen, Tiết Chân vẫn đang nhỏ nhẹ nói, lời nói bóng gió đều chỉ trích Khương Lê hiểu lầm nàng ta, vu oan nàng ta.

Khương Lê ở dưới nước lạnh đến mức tứ chi sắp cứng đờ, cũng không còn sức lực để ý đến Tiết Chân nói gì nữa.

Dù sao nàng cũng không tin một chữ nào từ miệng cô nương này.

Bích Hồng đến rất nhanh, tuy tính cách nàng ấy hoạt bát, nhưng hành sự lại rất trầm ổn, tìm hai bà vú khỏe mạnh chống bè gỗ vớt Khương Lê lên khỏi ao sen, lên bờ liền khoác áo choàng cho nàng.

Khương Lê run rẩy trong gió lạnh, sắc mặt trắng bệch, cảnh giác nhìn chằm chằm Tiết Chân và Tuỳ Vân. Dáng vẻ ấy trông như quỷ vừa được vớt lên từ dưới nước.

Tuỳ Vân không dám nhìn thẳng nàng, Tiết Chân lại vẫn luôn mỉm cười, thần thái ung dung, trong lòng không hề sợ Khương Lê.

Chuyện vừa xảy ra ở ao sen chỉ có ba người bọn họ biết, nàng ta là con gái của Sơn trưởng Thư viện Chính Đức, nổi tiếng dịu dàng hiền lành.

Còn Khương Lê chỉ là con gái của một quả phụ mở quán rượu, lời nàng nói, ai mà tin?

“A Lê, ta đưa muội đi thay quần áo trước, lát nữa tìm đại phu xem cho muội.” Bích Hồng nhận ra sự khác thường giữa ba người, ra hiệu cho hai bà vú bên cạnh, tiến lên ôm lấy Khương Lê, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, chuyện khác để sau hẵng nói.”

Khương Lê đành phải thôi, theo Bích Hồng đến phòng nhỏ của Vinh An đường, thay quần áo, rồi uống một bát canh gừng.

Nàng không để Bích Hồng đi mời đại phu.

Trong tiệc thọ của lão phu nhân lại rơi xuống nước rồi mời đại phu, dù sao cũng không may mắn.

Bích Hồng vắt khô tóc cho Khương Lê, thở dài: “Chuyện đêm nay, ta tất nhiên tin muội. Nhưng A Lê, muội nghe tỷ khuyên một câu. Ra ngoài đừng nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, nhắc lại cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, tự chuốc phiền muộn. Vị Tiết Sơn trưởng kia là khách quý của lão gia, dù là lão phu nhân hay lão gia cũng sẽ không để vị Tiết tiểu thư kia chịu uất ức đâu.”

“Ta biết, Bích Hồng tỷ.” Khương Lê cụp mắt xuống, che giấu nỗi chua xót trong mắt: “Cảm ơn tỷ, vừa rồi nếu không phải tỷ đến kịp, muội e là đã chết cóng rồi.”

“Nói gì mà chết với chả sống.” Bích Hồng đưa tay búng nhẹ lên trán Khương Lê: “Tiểu cô nương này đại nạn không chết, ắt có phúc về sau, phúc khí sau này còn nhiều lắm đấy!”

Khương Lê bật cười: “Nếu muội thật sự có phúc, sau này nhất định sẽ chia cho tỷ một chút.”

“Ngốc ạ!” Bích Hồng trừng mắt nhìn nàng: “Phúc khí thì tự mình giữ lấy.”

Trong phòng nhỏ đốt lò than, ấm áp dễ chịu, nhưng khuôn mặt nhỏ của Khương Lê vẫn trắng bệch đến đáng sợ.

Bích Hồng nhìn mà thấy xót xa, đợi tóc Khương Lê khô được một nửa, nàng ấy liền chải tóc cho Khương Lê, đồng thời nhỏ giọng dặn dò: “A Lê, muội đã biết vị Tiết cô nương kia không phải người lương thiện, sau này thì tránh xa nàng ta ra, tự bảo vệ mình cho tốt! Người nhà nàng ta, chúng ta không chọc nổi, chẳng lẽ còn trốn không được sao?”

***

Mãi đến khi về tới quán rượu, trong tai Khương Lê vẫn còn văng vẳng lời Bích Hồng nói.

Dương Huệ Nương thấy nàng sắc mặt trắng bệch bước xuống từ xe ngựa Trương gia, trên người lại thay một bộ y phục khác, trong lòng nhất thời thắt lại, lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt con kém vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Y phục của con đâu?”

Khương Lê lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Mẹ, người đừng lo lắng. Con chỉ là lúc dự tiệc bị canh nóng vấy vào váy, lão phu nhân tốt bụng, bèn sai người dẫn con đi thay một bộ y phục khác. Con không sao đâu!”

Dương Huệ Nương thở phào nhẹ nhõm, lại đưa tay sờ trán nàng, lo lắng nói: “Sao trán con hơi nóng thế này, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Khương Lê nắm tay Dương Huệ Nương, nhẹ giọng an ủi: “Có lẽ là nhiễm chút gió đêm, hơi lạnh thôi ạ. Không sao đâu mẹ, con ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏi thôi.”

Từ nhỏ thân thể Khương Lê đã khỏe mạnh, nếu ngày thường bị nhiễm lạnh thì uống một bát canh gừng, ngày hôm sau chắc chắn sẽ khỏi.

Dương Huệ Nương xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của nàng: “Một lát nữa mẹ nấu cho con bát canh gừng, uống rồi hãy ngủ.”

Khương Lê uống canh gừng rồi đi ngủ, nửa đêm lại sốt cao.

Đầu đau như búa bổ, cổ họng nóng rát đau không nói được lời nào, nàng mơ mơ màng màng dậy rót nước, nhưng vừa xuống giường, cả người đứng không vững, “bịch” một tiếng ngất ngã xuống đất.

Nhà bên cạnh giữa đêm đèn đuốc sáng trưng, tiếng bước chân hỗn loạn trong đêm tĩnh mịch lại càng rõ ràng.

Hoắc Giác mở mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút bức bối.

Hắn ngồi dậy, đang định thắp đèn, cửa bên cạnh sân bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Hoắc Giác ca, Tô bá, mau mở cửa!”

Là Khương Lệnh.

Sắc mặt Hoắc Giác trầm xuống, nhanh chân ra sân, vừa mở cửa liền hỏi: “A Lệnh, xảy ra chuyện gì?”

“Hoắc Giác ca, A Lê đêm nay sốt cao, đã sốt đến mức mê sảng rồi. Mẹ bảo ta tới hỏi, có thể mời Tô bá đến xem cho tỷ ấy được không? Đi tìm đại phu khác e là… e là không kịp mất!”

Khương Lệnh nói đến cuối, giọng gần như nghẹn lại.

Hoắc Giác mím chặt môi, nắm chặt bàn tay run rẩy, quay người vào nhà gõ cửa phòng Tô Thế Thanh, cõng Tô Thế Thanh từ trong phòng ra.

Toàn thân Khương Lê nóng bỏng, như bị người ta xiên vào lửa nướng, không mở mắt ra được cũng không nói được lời nào, vô cùng khó chịu.

Trong cơn mê man, một vật lạnh lẽo dường như châm vào huyệt đạo, tiếp theo lại có chất lỏng đắng chát rót vào miệng, từng thìa từng thìa, đắng đến mức nàng sắp khóc ra.

“Đắng.” Nàng dùng lưỡi đẩy cái thìa, không chịu nuốt.

“A Lê ngoan, mau nuốt thuốc xuống, uống thuốc rồi bệnh mới khỏi được.”

Khương Lê nghe ra đây là giọng của mẹ nàng, còn mang theo chút tiếng khóc, nàng liền thả lỏng hàm răng, thuốc liền trôi xuống cổ họng.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng lại chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi cơn sốt cao của Khương Lê được kiểm soát, Tô Thế Thanh cất hộp kim châm, mệt mỏi nói: “Mấy ngày nay thang thuốc không được ngắt quãng, cũng đừng để con bé bị nhiễm lạnh nữa. Con bé bị nhiễm lạnh vào tận phổi, nếu không điều trị mười ngày nửa tháng, e là không khỏi được.”

“Cảm ơn Tô đại phu.” Dương Huệ Nương đỏ hoe mắt nói lời cảm tạ: “Thân thể A Lê từ trước đến nay rất khỏe mạnh, chỉ là nhiễm chút gió đêm, sao lại bệnh nặng đến vậy!”

Nghe được lời này, Hoắc Giác im lặng cả đêm cuối cùng cũng ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, mặt không cảm xúc nói: “Dì Dương, A Lê bị nhiễm gió đêm ở đâu?”

Bình Luận (0)
Comment