Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 132

“Vệ Cẩn, đứa nhỏ này là ai vậy?”

Khương Lê vừa dứt lời, Vệ Cẩn liếc nhẹ tiểu hài tử bên cạnh, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ nhóc đã quên ước định giữa ta và nhóc rồi sao?”

Cậu bé nghe vậy, thần sắc hung dữ biến mất, không cam lòng nói: “Ta tên là Giang Ly(*).”

(*)Đồng âm với Khương Lê

Khương Lê ngẩn ra: “Tên của nhóc là hai chữ nào?”

Giang Ly đáp: “Giang trong ‘Trường Giang’, Ly trong ‘biệt ly’.”

Khương Lê bỗng mỉm cười: “Vậy thật là trùng hợp, ta cũng tên là Khương Lê, nhưng là Khương trong ‘Khương Thái Công’ (cây gừng), Lê trong ‘Lê Minh’ (bình minh).”

Có lẽ bởi vì tên nghe giống nhau, lại có lẽ bởi vì nụ cười hòa ái của Khương Lê, địch ý của Giang Ly đối với nàng giảm đi rất nhiều.

Vệ Cẩn giao Giang Ly cho Hà Chu, nói: “Đưa nó đi ăn chút điểm tâm, thay một bộ y phục, sau này nó sẽ ở tại Đông Minh viện.”

Hà Chu vội vàng đáp ứng, nói với Giang Ly: “Giang tiểu lang, xin mời đi theo ta.”

Giang Ly lại không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Vệ Cẩn không rời mắt, nói: “Đại nhân, ngài thật sự không gạt ta?”

Vệ Cẩn cúi đầu nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: “Nhóc cảm thấy nhóc có gì đáng để ta lừa gạt?”

Giang Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, người đàn ông trước mắt mặc một thân quan phục uy nghiêm, khí độ như hoa, trong sáng như ngọc.

Là kiểu người mà trước đây Giang Ly trốn trong những con hẻm tối tăm, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần.

Cậu ta chỉ là một tên ăn mày ti tiện, cậu ta quả thật không có gì để vị đại nhân này lợi dụng.

Giang Ly cúi đầu, đang định bước theo Hà Chu rời đi, bỗng nghe tiểu phu nhân có dung mạo hiền lành bên cạnh gọi “Khoan đã”.

Giang Ly mím chặt môi, ngước mắt nhìn Khương Lê.

Liền thấy nàng chậm rãi đi tới trước mặt cậu ta, cúi người đặt chiếc lò sưởi tay bằng đồng lớn bằng bàn tay vào đôi tay đầy vết nứt do lạnh của cậu ta, nói: “Ôm cái này cho ấm tay, trên tay nhóc có vết thương, lát nữa ta sẽ sai người bôi thuốc cho nhóc.”

Khương Lê nói xong, cũng không nhìn xem biểu tình của Giang Ly ra sao, khẽ gật đầu với Hà Chu, để hắn ta đưa Giang Ly đi.

Vệ Cẩn phủi đi những bông tuyết trên mũ trùm đầu cho nàng, nói: “Giang Ly là con trai của một người bạn cũ, giờ đây nó không nhà để về, ta mới đón nó đến đây.”

Khương Lê cũng không hỏi là người bạn nào, dù sao cũng là người nàng không quen biết, hỏi cũng vô ích.

Nàng cười nói: “Thật trùng hợp, tên của con trai người bạn cũ của chàng nghe giống hệt tên của ta, cũng coi như là duyên phận. Giang tiểu lang sau này sẽ ở đây sao? Hay là người bạn cũ của chàng sẽ đến đón cậu nhóc ấy đi?”

Vệ Cẩn nhìn vào nụ cười tươi tắn của nàng, ánh mắt khó hiểu, lắc đầu nói: “Người bạn cũ của ta đã không còn nữa, Giang Ly chắc cũng không còn người thân nào khác. Nó ở đâu thì do nàng quyết định vậy? Cũng không nhất thiết phải để nó ở cùng chúng ta.”

Khương Lê nghe Vệ Cẩn nói cha mẹ Giang Ly đã không còn, không khỏi thương xót nói: “Vậy thì để cậu nhóc ấy ở lại đây đi, coi như Lục Cân Lục cùng A Mãn có thêm người ca ca, tốt biết bao. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu ấy nguyện ý ở lại, nếu cậu ấy không muốn, đợi cậu ấy lớn lên, muốn đi đâu cũng được.”

Hai người vào phòng ngủ, Khương Lê treo áo choàng lên, tiến lên cởi đai lưng cho Vệ Cẩn, cười nói: “Hôm nay Minh Huệ cùng A Oánh đến thăm ta, ta đã đoán ra được người trong lòng A Lệnh là ai rồi. Thì ra A Lệnh thích Minh Huệ!”

Trong lòng đã có nhận thức này, Khương Lê nhớ lại những cảnh tượng Khương Lệnh và Minh Huệ ở chung, cảm thấy chỗ nào cũng có dấu vết.

Khương Lê nhịn không được dùng ngón tay chọc Vệ Cẩn, nói: “Ta là tỷ tỷ mà cũng không nhận ra tâm tư của A Lệnh. Sao chàng lại nhận ra được?”

Vệ Cẩn nắm lấy ngón tay nàng, nhẹ nhàng bóp một cái, cười nói: “Sau khi Tiết thế thúc đăng cơ, phủ Thành Vương có một thời gian rất khó khăn. A Lệnh lúc đó đến tìm ta, hỏi ta có biện pháp nào giúp Thành Vương, ít nhất là không để người ta tiếp tục bôi nhọ phủ Thành Vương, tránh liên lụy đến người vô tội.”

Thật ra lúc đó, Vệ Cẩn vì bận bàn giao công việc ở Đô sát viện, ngày nào cũng đi sớm về khuya, không rảnh để ý đến chuyện của phủ Thành Vương.

Thành Vương vốn là người phóng khoáng, việc người khác đổ thêm dầu vào lửa đối với ông ta căn bản không quan trọng.

Đối với ông ta, cùng lắm thì dẫn thê nhi rời khỏi Thịnh Kinh, du ngoạn khắp Đại Ung. Dù sao ông ta cũng không thiếu bạc, đi đâu mà chẳng được?

Khương Lệnh vì chuyện của Thành Vương mà đến tìm Vệ Cẩn thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

Tuy rằng từng câu từng chữ đều nói là vì Thành Vương, nhưng Vệ Cẩn là người mưu trí cỡ nào?

Ngay khi Khương Lệnh vừa nói xong, hắn đã đoán được tâm sự của cậu.

“A Lệnh, đệ thành thật nói cho ta biết, đệ đến tìm ta giúp đỡ Thành Vương, rốt cuộc là vì Thành Vương, hay là vì Minh Huệ Quận chúa?”

Mặt Khương Lệnh lập tức đỏ bừng.

Im lặng một lúc, cậu thành thật nói: “Ta là vì Minh Huệ Quận chúa.”

Vệ Cẩn lặng lẽ nhìn Khương Lệnh.

Người em vợ này của hắn tính tình ôn hòa, nhưng lại là người hay bênh vực người thân.

Trước đây ở thư viện, vì bênh vực hắn, mà cậu không ít lần cãi nhau với những đồng môn khác.

Minh Huệ Quận chúa là bạn thân của A Lê, cậu và Minh Huệ Quận chúa cũng coi như là người quen cũ, thay Minh Huệ Quận chúa nói lý lẽ vài câu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng vì Minh Huệ Quận chúa mà đến cầu xin hắn thì có chút không bình thường.

Ngoài việc thích người ta ra, còn có thể vì nguyên nhân gì nữa?

Vệ Cẩn nhớ tới Tông Khuê đã nói với hắn, văn chương Khương Lệnh không tệ, nhưng những bài sách luận cậu làm đều giống như con người cậu, quá ôn hòa quá khuôn phép, thiếu một phần sắc bén khiến người ta phải kinh ngạc.

Nghĩ đến đây, Vệ Cẩn liền nói: “Đệ xem hiện nay có không ít người trong thư viện viết bài chỉ trích phủ Thành Vương. Nếu vậy, A Lệnh, đệ hãy cầm bút lên, viết bài phản bác lại. Nếu đệ viết đủ hay đủ sắc bén, tất nhiên có thể bịt miệng những người đó.”

Khương Lệnh ngẩn người, ngạc nhiên ngước mắt lên.

“A Lệnh, nếu đệ muốn bảo vệ một người, đừng bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào người khác.” Vệ Cẩn từng câu từng chữ nói: “Đệ phải tự mình che chở, dốc hết sức lực mà che chở, cho đến khi đệ không thể che chở được nữa thì thôi.”

***

“Vậy ra, những bài ca ngợi Thành Vương đều là do A Lệnh viết?” Khương Lê trừng to mắt.

“Ta cùng Tông Khuê, còn có một số thiếu niên Tông gia cũng có góp sức viết một ít.” Vệ Cẩn mỉm cười nhạt, nói: “Tông Khuê nói trải qua chuyện này, A Lệnh quả thật có tiến bộ rất lớn, ít nhất văn phong cũng sắc bén hơn.”

Quả thật là vậy!

Lúc Vệ Cẩn được Ngự Nhai Khoa Quan, Khương Lệnh cũng từng hừng hực khí thế nói, sau này nhất định phải làm một vị quan tốt.

Khương Lệnh khi đó vẫn là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết với tương lai.

Nhưng hiện tại, nhiệt huyết của cậu vẫn còn đó, nhưng lại thiếu đi khí chất thiếu niên ngày xưa, thêm vào đó là một phần trầm ổn.

Khương Lê “Ây da” lên một tiếng: “Sao ta lại có cảm giác an ủi như kiểu ‘Con nhà ta cuối cùng cũng đã trưởng thành’ vậy nhỉ?”

Vệ Cẩn: “…”

Nhìn tiểu nương tử làm vẻ mặt cảm động và an ủi, Vệ Cẩn không nhịn được nhếch mép. Khó trách trước kia A Lệnh không thích gọi A Lê là tỷ tỷ, thật sự là nàng quá hay coi Khương Lệnh như trẻ con.

Vệ Cẩn véo nhẹ dái tai nàng, nhắc nhở: “Nàng cũng chỉ lớn hơn A Lệnh một khắc mà thôi.”

“Lớn hơn một khắc cũng là lớn.” Khương Lê không phục: “Trưởng tỷ như mẹ mà.”

Vệ Cẩn cúi đầu nhìn nàng, khẽ cười.

Sau khi làm mẹ, cô nương này trước mặt người khác lại càng có dáng vẻ của một đương gia chủ mẫu.

Hắn nghe Diêu ma ma nói, trong tiệc thôi nôi của A Thiền tháng chín năm ngoái, mấy vị cáo mệnh phu nhân tuổi tác lớn, phu quân chức vị cao đã lên mặt dạy đời khuyên Khương Lê nên nâng nha hoàn bên cạnh mình lên, hoặc là chọn một cô gái nhà lành làm thiếp cho hắn.

Một số người “nhiệt tình” còn giới thiệu cháu gái, cháu chắt nhà mình, nói gì mà người nhà biết rõ tính nết lại an phận thủ thường, dù sao cũng tốt hơn mấy ả hồ ly bên ngoài.

Sau khi Túc Hòa Đế đăng cơ, Vệ Cẩn trở thành miếng mồi ngon, không biết bao nhiêu người muốn nhét người vào bên cạnh hắn.

Diêu ma ma hầu hạ trong cung nhiều năm như vậy, làm sao không biết những vị phu nhân này đang nghĩ gì?

Chẳng qua là thấy thiếu phu nhân Khương Lê còn nhỏ tuổi, dễ dỗ dành, nên mới thi nhau khuyên nhủ nàng nạp thiếp cho Vệ Cẩn, mong có được chút quan hệ với vị quyền thần tương lai.

Lúc ấy, Diêu ma ma thật sự lo lắng Khương Lê trẻ tuổi không ứng phó được, lỡ lời nói ra điều gì khiến người ta chê cười.

Ai ngờ tiểu cô nương lại chẳng hề nao núng.

Chỉ mỉm cười, xoa xoa bụng tròn vo của mình, ra vẻ khó xử: “Ta cũng muốn nạp thiếp cho phu quân lắm chứ, nhưng mà tổ huấn Vệ gia có ghi: Ba mươi tuổi chưa có đích tử mới được phép nạp thiếp. Ta nào dám vì chút hư danh của bản thân mà ép phu quân trái với tổ huấn được? Hiện tại phu quân còn trẻ, ta lại đang mang thai, việc nạp thiếp cứ để từ từ đã.”

Khuôn mặt tiểu cô nương trẻ trung, giọng nói mềm mại, nghe quả thật như một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời.

Vậy mà từng câu từng chữ đều nói rất có lý, năm xưa Vệ gia ở Thanh Châu quả thật có tổ huấn này. Chính vì tổ huấn này mà biết bao nhiêu cô nương muốn chen chân vào Vệ gia.

Nay Vệ Cẩn đã nhận tổ quy tông, tất nhiên cũng phải tuân theo tổ huấn, không tuân theo chính là bất hiếu, bọn họ còn nói nữa chẳng phải là đang xúi người ta làm chuyện bất hiếu sao!

Cứ như vậy, Khương Lê chỉ dùng vài lời nhẹ nhàng đã khiến cho đám mệnh phụ phu nhân kia cứng họng.

Tối hôm đó, Diêu ma ma thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Vệ Cẩn nghe.

Vệ Cẩn nói là bất ngờ thì cũng có chút bất ngờ. Nhưng nói không bất ngờ thì cũng đúng.

Từ khi thành thân với hắn, A Lê đã cùng hắn trải qua không ít chuyện.

Chuyến đi Thanh Châu, việc làm phúc trong nạn tuyết, rồi việc minh oan cho Vệ gia, cùng việc cưu mang những nữ tử lang thang cơ nhỡ đến quán rượu, dạy họ một nghề kiếm sống.

Từng chuyện từng chuyện đều tôi luyện nàng trưởng thành.

Giờ đây, dù là quản lý Trạng Nguyên lâu hay quán xuyến việc Vệ gia, nàng đều làm càng ngày càng tốt.

Nhưng dù nàng có trở thành Khương chưởng quỹ hay Vệ phu nhân tài giỏi đến đâu, chỉ cần ở trước mặt hắn, nàng vẫn là cô nương nhỏ bé như mười năm về trước.

Ngay cả Dương Huệ Nương cũng nói, con gái bà ấy bị hắn chiều hư rồi.

Vệ Cẩn liếc nhìn Khương Lê đang nói với hắn “Trưởng tỷ như mẫu”, mỉm cười, thuận theo lời nàng: “Được rồi, trưởng tỷ.”

***

Đêm xuống, đèn tắt, Vệ Cẩn ôm tiểu cô nương vào lòng.

Khương Lê cứng người, vội nói: “Chưa được đâu, đã nói với chàng rồi, hai tháng này đừng ngủ chung giường!”

Từ khi nàng mang thai, nàng và Vệ Cẩn vẫn ngủ chung giường.

Mấy hôm trước, Dương Huệ Nương còn đặc biệt đến dặn dò nàng, nói dù đã hết thời gian ở cữ, cũng vẫn phải tịnh dưỡng thêm, ít nhất một tháng nữa mới được gần gũi với Vệ Cẩn.

Nói đến nỗi mặt Khương Lê đỏ bừng, lẩm bẩm: “Mẹ, chúng con đâu còn nhỏ nữa, tự biết chừng mực mà.”

“Mẹ chẳng qua lo hai đứa trẻ người non dạ, huyết khí phương cương thôi.” Dương Huệ Nương chọc chọc trán Khương Lê: “A Cẩn không nạp thiếp là chuyện tốt, nhưng cũng không thể vì thế mà cái gì cũng chiều theo nó. Hai đứa tốt nhất vẫn nên ngủ riêng vài hôm, nếu không được thì mẹ dạy con một chiêu.”

Từ khi biết Khương Lê mang thai, Dương Huệ Nương đã đề nghị hai vợ chồng ngủ riêng.

Khương Lê nào dám nói với Dương Huệ Nương rằng, họ chưa từng ngủ riêng bao giờ.

Nếu không, cái trán này của nàng e là không giữ được.

Khương Lê cũng thấy bất đắc dĩ, lúc ở cữ, ngày nào nàng cũng ra mồ hôi, người lúc nào cũng nhớp nháp, lại không được tắm rửa, chỉ có thể dùng khăn nóng lau người.

Thật lòng mà nói, lúc đó ngay cả nàng cũng ghét bỏ chính mình. Vì vậy mới sai người chuyển một chiếc giường thấp đặt cạnh giường lớn, định để Vệ Cẩn ngủ ở đó.

Ai ngờ Vệ Cẩn không đồng ý, còn nghiêm túc ghé sát lại ngửi nàng, cười nói trên người nàng có mùi sữa thơm.

Giờ đây, vị lang quân này cũng đang dùng giọng điệu nghiêm túc y như vậy nói bên tai Khương Lê: “A Lê nghĩ đi đâu vậy?”

Vừa rồi hắn ôm nàng chặt như vậy, thật sự cho rằng nàng không biết gì sao?

Khương Lê quay người, tức giận liếc hắn.

Đầu xuân đúng là phiền phức.

Rét tháng ba vừa dứt, hai con mèo Ba Tư của Dung đại nhân nhà bên đã bắt đầu kêu meo meo không ngừng, huống chi là vị lang quân trẻ tuổi bị ép phải thanh tâm quả dục suốt mười mấy tháng nay.

Nhớ đến chiêu mà Dương Huệ Nương đã dạy, thực ra chiêu đó Khương Lê cũng biết, nhưng nàng chưa từng thử qua…

Khương Lê do dự một lát, rồi học theo dáng vẻ của Lục Cân Lục, vung nắm tay nhỏ xíu trước mặt hắn, nói khẽ: “Có muốn không?”

“…”

Vệ Cẩn xoa xoa ấn đường, nắm lấy nắm tay nhỏ đang vung vẩy của Khương Lê, giữ nàng yên vị trong lòng mình, dịu dàng nói: “A Lê, ngủ thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment