Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 133

Giữa đêm khuya thanh vắng, căn phòng tối om lặng ngắt như tờ.

Tiểu cô nương trong lòng đã say giấc nồng, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.

Vệ Cẩn khẽ khép mắt, trong bóng tối mập mờ, dường như lại trở về đêm tuyết rơi dày đặc năm nào.

Kiếp trước, năm Thành Thái thứ mười lăm, Thành Thái Đế bị Huệ Dương Trưởng công chúa ám sát, được hắn cứu sống, trở thành một phế nhân sống dở chết dở, bị hắn giam lỏng tại Càn Thanh điện.

Đại Hoàng tử Chu Hoài Húc giám quốc, năm sau đăng cơ kế vị, đổi niên hiệu là Càn Phong, Vương Thái Hậu buông rèm chấp chính.

Năm Càn Phong thứ nhất, cha nuôi cùng Như Nương rời khỏi Thịnh Kinh, còn hắn kế nhiệm cha nuôi trở thành Đông Xưởng Đốc công.

Khi đó hắn mới hai mươi bảy tuổi, nhưng đã là Hoắc Đốc công quyền khuynh triều dã.

Đêm ba mươi Tết năm ấy, hắn xuất cung đến quán rượu Dương Ký trên phố Thuận Lạc.

Ngoài quán rượu vẫn treo lá cờ đề chữ “Dương”, nhưng bên trong trống rỗng, đã sớm không còn một bóng người.

Sau khi phủ Định Viễn Hầu bị tru di cửu tộc, Dương Huệ Nương cùng Khương Lệnh rời khỏi Thịnh Kinh.

Hắn mua lại quán rượu, nhưng chưa từng mở cửa buôn bán. Chỉ thỉnh thoảng sai người vào dọn dẹp, bàn ghế bên trong vẫn giữ nguyên như cũ.

Tuyết rơi lả tả, hắn đứng trên bậc thang quán rượu, khẽ vuốt cây phất trần trên tay, khẽ nói: “A Lê, quán rượu vẫn còn đây.”

Hắn thay nàng giữ gìn quán rượu, phòng khi một ngày nào đó nàng trở về, sẽ không tìm thấy nơi mình yêu thích để ủ rượu.

Giọng nói vừa dứt, một khoảng lặng kéo dài bao trùm, cho đến khi một tiếng cười nhạo vang lên từ sâu trong con hẻm: “Ăn đi, Giang Ly! Không phải muốn ở chỗ của ta xin ăn sao? Hôm nay gia gia ta đặc biệt để dành cho ngươi một bát cơm, ngươi mau ngoan ngoãn ăn hết cho ta!”

Nghe thấy hai chữ “Khương Lê” (đồng âm với Giang Ly), hàng mi Vệ Cẩn rủ xuống từ lâu bỗng chầm chậm nâng lên.

Hắn lặng lẽ vòng qua cây du ngoài quán rượu, thấy một khoảng đất trống phía sau, một thiếu niên gầy yếu, quần áo rách rưới bị mấy tên ăn mày lớn tuổi hơn đè xuống nền tuyết.

Trên mặt thiếu niên đầy vết bầm tím, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào thiếu niên cao lớn đang nói chuyện với cậu ta.

Bát cơm mà thiếu niên cao lớn nói đến chính là bát cơm thiu lẫn những viên đá nhỏ li ti trên mặt đất.

Thấy Giang Ly cứng đầu như con chó dữ nhìn mình chằm chằm, thiếu niên cao lớn nhất thời nổi giận, cầm bát vỡ trên mặt đất ném thẳng vào đầu Giang Ly.

Trên đầu Giang Ly lập tức rách toạc một vết thương, máu chảy ròng ròng, nhưng cậu ta không hề kêu lên một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu niên cao lớn với ánh mắt đầy thù hận.

Thiếu niên cao lớn “phì” một tiếng, nhặt một mảnh ngói vỡ lên nói: “Tin hay không gia gia thiến ngươi, cho ngươi vào cung làm cháu của tên thái giám họ Hoắc kia!”

Nói xong, hắn ta ra hiệu, sai người giữ chặt Giang Ly, định tiến lên giật đai lưng của cậu ta.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Dừng tay.”

Mọi người đều giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn theo tiếng nói.

Đêm tuyết rơi âm u.

Người đàn ông khoác áo choàng đen, tay cầm phất trần đen, giữa trời tuyết rơi, giống như âm sai đến từ địa phủ, khiến người ta rợn tóc gáy.

Áo choàng đen, phất trần đen, dung mạo tuấn mỹ như thần linh, thủ đoạn tàn nhẫn như ác quỷ.

Trên đời này chỉ có một người như vậy.

Mấy tên ăn mày dù chưa từng gặp Hoắc Giác, lúc này cũng đoán ra hắn là ai, từng người lộ vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt liền chạy toán loạn như chim vỡ tổ.

Trên nền tuyết rất nhanh chỉ còn lại Giang Ly và Hoắc Giác.

Hoắc Giác cúi đầu nhìn thiếu niên đầy vẻ hung dữ, bình tĩnh hỏi: “Ngươi tên là Khương Lê? Khương nào? Lê nào?”

Giang Ly siết chặt nắm đấm, cậu ta biết, người có thể khiến cho những kẻ vừa rồi vừa nhìn thấy đã hoảng sợ bỏ chạy, chỉ cần bóp nhẹ một cái cũng có thể bóp chết cậu ta.

Thiếu niên im lặng một lát, nghiến răng nói: “Giang trong ‘Trường Giang’, Ly trong ‘biệt ly’.”

Là Giang Ly, không phải Khương Lê.

Hoắc Giác lặng lẽ nhìn tên ăn mày mình đầy máu, đột nhiên nói: “Muốn đi theo ta không?”

Giang Ly cảnh giác nhìn Hoắc Giác, hỏi: “Ngươi là ai? Muốn đưa ta đi đâu?”

Hoắc Giác nhướn mày, tiểu tử này không biết hắn là ai sao?

“Ta họ Hoắc, tên thái giám mà đám người vừa rồi mắng chửi chính là ta.” Hoắc Giác thản nhiên nói: “Ta đang làm việc trong Hoàng cung, đương nhiên là đưa ngươi về Hoàng cung.”

Mặt mày Giang Ly tái mét: “Ngươi muốn đưa ta vào cung làm thái giám?”

Hoắc Giác khẽ mỉm cười: “Không phải, làm Hoàng Đế, dám không?”

Cuộc tranh đấu giữa hắn và Vương Thái hậu đã đến hồi kết, toàn bộ ni cô ở am Tịnh Nguyệt đều bị hắn bắt, Chu Hoài Húc không thoái vị, sớm muộn gì hắn cũng sẽ công bố thân phận của Chu Hoài Húc ra ngoài.

Hắn sẽ không để con trai của Chu Nguyên Canh làm Hoàng Đế, càng không để con trai của Lăng Duệ làm Hoàng Đế.

Nước không thể một ngày không có vua, vậy thì hắn nhặt một vị “vua” về.

Chu Nguyên Canh trước kia đã làm hại biết bao nhiêu nữ tử vô tội, có một hai dòng máu lưu lạc dân gian cũng là chuyện thường tình.

Giang Ly ngẩn người nhìn Hoắc Giác, sau một hồi lâu mới liên tưởng người đàn ông dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm trước mặt với tên thái giám điên trong lời đồn.

Nhặt một tên ăn mày về làm Hoàng Đế, người này đúng là một tên điên!

Nhưng nếu tên điên này thật sự có thể cho cậu ta làm Hoàng Đế, vậy nói không chừng cậu ta có thể tìm lại được cha mẹ của mình.

Giang Ly là trẻ mồ côi, khi còn nằm trong nôi đã được một đôi vợ chồng già họ Giang nhặt về nuôi.

Đôi vợ chồng già không qua khỏi trận thiên tai tuyết trắng năm Thành Thái thứ bảy, trên đường chạy nạn đến phủ Thuận Thiên đã buông tay lìa đời.

Giang Ly cùng dân làng vào phủ Thuận Thiên, trở thành ăn mày.

Đôi vợ chồng già nhặt cậu ở phủ Thuận Thiên, trước khi chết còn nói với cậu, nếu cha mẹ cậu còn sống, có lẽ đang ở phủ Thuận Thiên, bảo cậu nhất định phải sống sót đến phủ Thuận Thiên.

Ông bà lão chỉ muốn cho Giang Ly một hy vọng sống sót, nhưng Giang Ly nhỏ bé lại coi là thật, những năm nay vẫn luôn xin ăn trong thành phủ Thuận Thiên.

Vào cung cùng tên điên này dù sao cũng tốt hơn là làm một tên ăn mày sống nay chết mai.

Thiếu niên siết chặt nắm đấm: “Được, ta đi theo ngươi.”

Hai tên điên, một kẻ dám tùy tiện nhặt một tên ăn mày về làm Hoàng Đế, một kẻ dám mặc bộ quần áo rách rưới vào cung ngồi lên ngai vàng chí tôn.

Sau này, khi Giang Ly đã trở thành Hoàng Đế, cậu ta từng hỏi Hoắc Giác: “Á phụ, Thịnh Kinh năm đó có nhiều ăn mày như vậy, tại sao người lại chọn ta?”

Hoắc Giác cúi đầu nhìn cậu ta.

Hắn đã nói với Giang Ly rất nhiều lần, đừng gọi một tên thái giám là “Á phụ”.

Nhưng tên sói con này luôn không nghe, vẫn luôn cung kính gọi hắn là “Á phụ”.

Nếu cậu ta không nghe, Hoắc Giác cũng chẳng buồn nói thêm, cứ để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.

Còn về câu hỏi của Giang Ly, khi đó hắn đã trả lời như thế nào?

“Vậy phải hỏi chính ngươi, tại sao đêm đó lại xuất hiện ở con hẻm nhỏ đó, tại sao lại tên là Giang Ly.” Hắn nói như vậy.

***

Trời sắp sáng.

Vệ Cẩn từ từ mở mắt, Khương Lê trong lòng ngủ say sưa, cánh tay trắng nõn đặt trên ngực hắn, lòng bàn tay áp vào tim hắn.

Vệ Cẩn nhìn nàng hồi lâu, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, tách những ngón tay của nàng ra, đan mười ngón tay vào nhau.

Lông mi Khương Lê khẽ run, rất nhanh liền theo thói quen nắm lại, lẩm bẩm: “Chàng dậy rồi sao?”

Giọng nói tiểu cô nương vẫn còn vương vấn buồn ngủ.

Vệ Cẩn khẽ bóp lòng bàn tay nàng, nói: “Hôm nay được nghỉ, không cần dậy sớm.”

Khương Lê cọ cọ vào ngực hắn, lại nhắm mắt.

Lúc mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng trưng, Vệ Cẩn đã dậy, đang dẫn hai đứa trẻ song sinh chơi trên chiếc giường ấm áp ở gian ngoài, Giang Ly cũng ở đó.

Tiểu lang quân mặc một bộ cẩm bào màu chàm thêu kim tuyến, mái tóc bù xù hôm qua đã được gội sạch sẽ, búi thành một búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, trông nho nhã yếu ớt, so với tên ăn mày hôm qua quả thật khác biệt một trời một vực.

Mới đến nơi xa lạ, Giang Ly ngủ không yên giấc, sáng sớm đã tỉnh. Sau khi dùng điểm tâm xong, được Hà Chu dẫn đến Văn Lan viện.

Ban đầu còn tưởng vị đại nhân kia có việc gì muốn dặn dò, mới gọi cậu ta đến.

Ai ngờ vừa vào phòng, Vệ Cẩn chỉ nói với cậu ta một câu “Chào buổi sáng”, rồi không nói thêm gì nữa.

Ngược lại là hai cục bột trắng trắng tròn tròn trên giường nhìn cậu ta “a a u u” gọi.

Khương Lê bước vào, tiểu lang quân đang rất câu nệ đứng bên giường.

Lục Cân Lục kéo ống tay áo mới tinh của cậu ta vừa “a u” gọi, vừa múa ống tay áo “vù vù” kêu.

Mới hơn một tháng tuổi, Lục Cân Lục đã nặng tám cân tám lạng, sức tay đặc biệt lớn, căn bản không phải sức lực của một đứa trẻ bình thường.

Tay Giang Ly bị kéo theo ống tay áo cứ thế mà chuyển động, nhưng cậu ta cũng không dám rút tay áo của mình lại, sợ lỡ tay kéo Lục Cân Lục ở đầu kia ống tay áo ngã xuống giường.

So với Lục Cân Lục nghịch ngợm, A Mãn ngoan ngoãn hơn nhiều, nghiêng mắt nhìn Giang Ly, “chậc chậc” mút ngón tay.

Vệ Cẩn ngồi bên cạnh A Mãn thì ung dung cầm sách, đọc《Đệ Tử Quy》cho hai đứa nhỏ nghe.

Khương Lê cảm thấy cảnh tượng này khá thú vị.

Đặc biệt là Giang Ly, hôm qua còn hung dữ, bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa câu nệ vừa lúng túng.

Khương Lê vì giữ thể diện cho tiểu thiếu niên, cố nén khóe môi đang cong lên, tiến lên gỡ tay áo Giang Ly khỏi nắm đấm nhỏ của Lục Cân Lục, nói: “Lục Cân Lục, không được bắt nạt ca ca.”

Nghe thấy hai chữ “ca ca”, Giang Ly ngẩn người, theo bản năng lại liếc nhìn hai cục bột trên giường.

Lục Cân Lục nghe thấy giọng nói của mẹ, cũng không “a u” nữa, mà cùng A Mãn “chậc chậc” mút môi.

Khương Lê chỉ biết cười khổ, con trai nàng là đang nói với nàng, nó đói bụng rồi.

Nàng cả đêm qua chưa cho bú, bây giờ cũng căng tức khó chịu, bèn bế Lục Cân Lục vào phòng trong.

Hai mẹ con vừa đi, Vệ Cẩn liền đặt cuốn sách xuống, nói với Giang Ly: “Vài đoạn ta vừa đọc, nhóc cùng muội muội đọc lại một lần.”

Giang Ly ngẩn người, nhìn cuốn sách trên giường.

Cậu ta không biết chữ, chữ trên đó cậu ta một chữ cũng không hiểu.

Chỉ là, những gì vị đại nhân vừa đọc, cậu ta thật sự có thể đọc lại được.

Giang Ly do dự một chút, liền đọc lại y nguyên những gì Vệ Cẩn vừa đọc. Giọng nói tiểu thiếu niên trong trẻo, nghe rất êm tai.

Vệ Cẩn hơi cụp mắt, đôi mắt đen láy thoáng hiện ý cười khó nhận ra.

Thì ra tiểu tử này từ nhỏ đã có khả năng nhớ dai, trước đây đúng là hắn đã xem thường cậu ta.

Kiếp trước, sau khi đưa Giang Ly về cung, Vệ Cẩn tự mình dạy cậu ta học. Đợi cậu ta biết chữ, mới mời Chu Dục Thành vào cung làm Thái phó cho cậu ta.

Chu Dục Thành từng cảm thán với hắn, tiểu Điện hạ thiên tư thông minh hơn bất kỳ ai mà ông ấy từng dạy. Nếu được dạy dỗ cẩn thận, chưa chắc không thể trở thành một minh quân.

Kiếp trước, Chu Dục Thành đương nhiên không hay biết rằng vị Thái tử mà ông ấy kính trọng — người xuất thân dân gian, thấu hiểu nỗi khổ của bách tính — thực chất chỉ đang đeo một chiếc mặt nạ ôn hòa, khiêm nhường mà thôi.

Hoắc Giác đã dùng tám năm để dạy cậu ta cách nhìn thấu lòng người, cách khiến người khác phục tùng mình, và cách vận dụng thuật tung hoành trên triều đình.

Cái gọi là “Thuật Đế vương” cũng chỉ có vậy.

Phải nói rằng, Giang Ly học rất nhanh, nhanh đến mức Vệ Cẩn cảm thấy dù không có vị á phụ này, cậu ta vẫn có thể giữ vững được ngai vàng của mình.

Kiếp này, hắn sớm đón con sói con này về nhà, xem ra cuộc đời cậu ta rồi sẽ khác trước.

***

Vệ Cẩn vỗ vỗ cuốn sách bên cạnh, ôn tồn nói với Giang Ly: “Lên giường, đối chiếu từng chữ những gì nhóc vừa đọc với chữ trong sách, đọc cho muội muội nghe.”

Giang Ly nhìn Vệ Cẩn, lại nhìn A Mãn đang đổi tay mút ngón tay, im lặng một lúc, mới cởi giày lên giường.

Vì vừa đọc vừa nhận mặt chữ, tốc độ của cậu ta rõ ràng chậm hơn nhiều so với lúc nãy. Chậm rãi đọc xong một lượt, Giang Ly đang định gấp sách lại, bỗng một bàn tay nhỏ ướt át nắm lấy ngón tay cậu ta.

Giang Ly dừng động tác, khó hiểu nhìn A Mãn.

Đúng lúc này, Vệ Cẩn kịp thời nói: “Muội muội muốn nhóc đọc lại lần nữa.”

Vừa dứt lời, cục bột nhỏ A Mãn rất phối hợp “ư a” một tiếng.

Giang Ly: “…” Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đọc thì đọc vậy.

Giang Ly cứ thế đọc cho đến khi Lục Cân Lục quay lại.

A Mãn được Khương Lê bế đi cho bú, Lục Cân Lục nằm vào chỗ A Mãn nằm lúc nãy.

Giang Ly thấy A Mãn được bế đi, tự cho rằng nhiệm vụ đọc sách của mình đã kết thúc. Theo bản năng muốn xuống giường, bỗng tay lại bị nắm lấy.

Lần này bàn tay nhỏ nắm lấy cậu ta không dính đầy nước miếng, nhưng sức lực lại rất lớn.

Lục Cân Lục vung nắm đấm mũm mĩm, hướng Giang Ly “a a” hai tiếng.

Vệ Cẩn lại đúng lúc nói: “Đệ đệ muốn nghe nhóc đọc.”

Đọc sách đến khô cả họng mà chưa được uống một ngụm nước nào, Giang Ly: “…” Đôi huynh muội này là ác quỷ sao?

Bình Luận (0)
Comment