Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 138

Tiếng xe ngựa lộc cộc, ước chừng nửa canh giờ sau, hai chiếc xe ngựa đến phố Trường An.

Lúc này, phố Trường An người xe như nước, tiếng người huyên náo. Tiếng cười nói, tiếng rao hàng, tiếng trống dồn dập cùng tiếng nhạc hòa quyện vào nhau.

Vệ Cẩn xuống xe ngựa, bảo Giang Ly dẫn đệ đệ muội muội ra phía trước ngắm đèn hoa, rồi nắm tay Khương Lê lên Phi Tiên lâu.

Khương Lê nhìn bóng dáng mấy đứa nhỏ càng đi càng xa, không khỏi nói: “Chúng ta thật sự không đi theo sao? Tuy có Hà Chu, Hà Ninh cùng Vân Chu Tố Tùng đi cùng, nhưng hôm nay dù sao…”

“Không cần, A Thiền đã đến, vậy thì phân nửa ám vệ của phủ Thái tử cùng toàn bộ Cẩm Y Vệ chắc cũng đã đến rồi. Ngoài phủ Thái tử và Cẩm Y Vệ, ta đoán Phủ doãn cũng phái không ít nha dịch đến đây canh chừng.” Vệ Cẩn ung dung nói: “Chúng ta đi theo, nói không chừng bọn họ lại lơ là mất cảnh giác, mấy đứa nhỏ cũng không thể chơi đùa thoải mái được.”

Lời Vệ Cẩn nói chưa bao giờ sai cả. Nếu thật sự có nhiều người canh chừng như vậy thì không cần bọn họ phải lo lắng.

“Vậy thì tốt quá, chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau ra ngoài ngắm đèn hoa.” Khương Lê mỉm cười nắm chặt tay Vệ Cẩn, mười ngón tay đan vào nhau: “Vừa hay nhân cơ hội hôm nay cùng nhau đón lễ.”

Từ khi hai đứa nhỏ ra đời, thời gian riêng tư của hai người đã ít đi rất nhiều.

Tuy rằng những ngày tháng có Lục Cân Lục cùng A Mãn cũng hạnh phúc ấm áp, nhưng Khương Lê vẫn rất hoài niệm những ngày tháng trước kia, hai người quấn quýt lấy nhau khi chưa có con.

Vệ Cẩn cúi đầu nhìn Khương Lê, mỉm cười: “Chúng ta lên phòng riêng trên tầng cao nhất ngắm pháo hoa. Hôm nay A Thiền ra phố Trường An ngắm đèn hoa, Thái tử chắc chắn sẽ cho người đổi địa điểm bắn pháo hoa. Pháo hoa tối nay ngắm ở phố Trường An là thích hợp nhất.”

Đầu phố Trường An, A Mãn nghiêng đầu nhìn A Thiền, chớp chớp mắt, hỏi: “A Thiền tỷ tỷ, tối nay thật sự có pháo hoa đẹp sao?”

A Thiền “Ừm” một tiếng: “Phụ thân đã ước định với ta, giờ Tuất vừa điểm, người sẽ sai bắn pháo hoa ở cửa Nam Trực.”

Đi hết phố Trường An là đến cửa Nam Trực, bắn pháo hoa ở đó thì toàn bộ người trên phố Trường An đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này, phố Trường An đông nghịt người, nhưng xung quanh mấy đứa nhỏ lại có một nhóm người mặt mũi bình thường, khí chất trầm ổn vây quanh, ngăn cách bọn họ với những người dân khác.

Giang Ly tay cầm ba xâu kẹo hồ lô, len qua đám đông, đi về phía A Mãn và A Thiền.

Đi ngang qua nhóm người nội công thâm hậu kia, cậu dừng bước, chân mày hơi nhíu lại, lặng lẽ quan sát bọn họ.

Mãi đến khi Hà Chu ở phía xa gật đầu với cậu, cậu mới lại bước tiếp, đưa kẹo hồ lô cho A Mãn và A Thiền.

A Mãn và Vệ Thừa Chu thích ăn kẹo hồ lô, nhưng ngày thường chỉ có dịp lễ Tết, ca ca mới mua cho bọn họ.

Nhận được kẹo hồ lô, hai đứa nhỏ đồng thanh nói lời cảm ơn: “Cám ơn A Ly ca ca.”

Giang Ly đáp lại, do dự nhìn xâu kẹo hồ lô cuối cùng trên tay.

Xâu kẹo hồ lô này đương nhiên là mua cho Đức Âm Quận chúa, chỉ là cậu từng nghe người ta nói ở thư viện, vị Quận chúa này ăn mặc rất cầu kỳ, lại đặc biệt ưa sạch sẽ.

Không biết nàng có chê kẹo hồ lô mua từ hàng rong ven đường này hay không.

Thiếu niên do dự một hồi, vẫn đưa kẹo hồ lô ra, nhưng trước khi đưa, cậu lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, bọc lấy phần que tre bên dưới, cung kính nói: “Quận chúa muốn nếm thử không?”

Lúc nhỏ A Mãn và Lục Cân Lục ăn uống thường hay lem nhem khắp mặt mũi, Giang Ly quen tay nên mỗi khi ra ngoài đều mang theo mười mấy chiếc khăn tay.

Chiếc khăn tay dùng để bọc que tre lúc này là khăn mới, vải bông trơn màu xanh trúc.

Đây là để đề phòng vị Quận chúa tôn quý này bị bẩn tay, rồi lại giận dỗi.

A Thiền ngước mắt nhìn, nói lời cảm ơn, nhận lấy kẹo hồ lô, rồi lại hỏi: “Kẹo hồ lô của huynh đâu?”

Giang Ly thản nhiên nói: “Thảo dân không ăn.”

Nói xong liền đi về phía trước, đợi Lục Cân Lục và A Mãn ăn xong kẹo hồ lô thì lấy khăn tay lau tay lau mặt cho bọn họ.

Xử lý xong hai đứa nhỏ, cậu ngoảnh đầu nhìn lại, thấy tiểu Quận chúa không biết từ lúc nào đã ăn xong xâu kẹo hồ lô, khuôn mặt nhỏ nhắn và bàn tay đều sạch sẽ.

Giang Ly thu hồi ánh mắt, không khỏi nghĩ, hình như tháng sau vị Quận chúa này mới tròn bảy tuổi, chỉ lớn hơn Lục Cân Lục và A Mãn hơn một tuổi, nhưng được dạy dỗ rất lễ phép quy củ.

Đang nghĩ ngợi, A Mãn bên cạnh bỗng kéo tay áo cậu.

Giang Ly cúi người xuống, nghe thấy giọng nói mềm mại non nớt của cô bé bên tai: “Ca ca, muội mệt rồi.”

A Mãn được nuông chiều từ nhỏ, mỗi lần ra ngoài, đi một đoạn đường đã cảm thấy mệt.

Giang Ly theo bản năng ngồi xổm xuống, nói: “Lên đây đi, ca ca cõng muội.”

A Mãn thành thạo leo lên lưng Giang Ly, hai tay ngắn ôm lấy cổ thiếu niên, chỉ vào đèn bình an bên cạnh, nói: “Ca ca, muội muốn cái đó.”

Thấy Giang Ly cõng A Mãn đi về phía trước, A Thiền nhìn bóng lưng thiếu niên phía trước, lặng lẽ nắm tay Lục Cân Lục, đi theo Giang Ly và A Mãn.

Ba tháng trước, trong Vô Song điện, mẫu thân từng vuốt ve bụng hơi nhô lên, mỉm cười hỏi nàng ấy: “A Thiền muốn đệ đệ hay muội muội?”

Nàng ấy tò mò sờ bụng mẫu thân, nhớ đến A Mãn và Lục Cân Lục thường xuyên nhắc đến “ca ca”, không nhịn được hỏi: “Mẫu thân có thể sinh cho A Thiền một ca ca được không?”

Ngừng một chút, nàng ấy lại nói: “Không sinh được ca ca, sinh tỷ tỷ cũng được.”

Mẫu thân buồn cười nhìn nàng ấy, nói: “Mẫu thân chỉ có thể sinh cho A Thiền một đệ đệ hoặc muội muội, vì sao A Thiền lại muốn ca ca tỷ tỷ?”

Vì sao lại muốn?

Có lẽ là vì A Mãn và Lục Cân Lục thường xuyên nói A Ly ca ca đối xử với bọn họ tốt như thế nào.

Mẫu thân quản nàng ấy rất nghiêm, phụ thân chỉ nghe lời mẫu thân. Tuy rằng bọn họ thương yêu nàng ấy, nhưng khi nàng ấy làm sai, mẫu thân nói phải phạt, phụ thân cũng sẽ không lên tiếng.

Nàng ấy là Đức Âm Quận chúa của Đại Ung, khi làm sai tất nhiên phải chủ động gánh vác trách nhiệm.

Chỉ là thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, khi nàng ấy nghe Lục Cân Lục và A Mãn kể A Ly ca ca đã xin tha cho bọn họ như thế nào, lại chịu phạt thay bọn họ ra sao, nàng ấy liền nghĩ, nếu nàng ấy cũng có một ca ca thì tốt biết mấy.

A Thiền chậm rãi bước đi, bỗng nghe thấy Lục Cân Lục gọi “A Thiền tỷ tỷ”.

Nàng ấy cúi đầu, đáp: “Sao vậy?”

Lục Cân Lục chỉ về phía trước, hưng phấn nói: “Ca ca thắng cho chúng ta đèn bình an!”

A Thiền nhìn theo hướng tay Lục Cân Lục chỉ, quả nhiên thấy Giang Ly đang ôm A Mãn, đứng trước một quầy hàng đoán đố đèn.

Nàng ấy và Lục Cân Lục đi đến, vừa đúng lúc nghe thấy chủ quán cười nói với Giang Ly: “Tiểu lang quân đã giải được những câu đố đèn khó nhất trong tiệm chúng tôi, ngài cứ tùy ý chọn những đèn bình an trong tiệm.”

A Mãn chọn đèn hình con thỏ mà cô bé đã nhìn trúng trước đó, Lục Cân Lục chọn một chiếc đèn đầu hổ.

Giang Ly nhận lấy đèn từ chủ quán, liếc thấy tiểu Quận chúa đang lặng lẽ đứng một bên, nghĩ một chút rồi hỏi: “Quận chúa có muốn đèn bình an nào không?”

A Thiền lặng lẽ nhìn đèn trên tay cậu, ngước mắt nhìn đôi mắt đen láy được ánh đèn soi sáng của thiếu niên, khẽ gật đầu, nói: “Ta muốn cái đèn đào tiên kia.”

Khi đưa chiếc đèn đào tiên cho nàng ấy, Giang Ly vẫn còn hơi ngạc nhiên.

Đèn bình an của cửa hàng này hẳn là được làm tinh xảo nhất trên cả phố Trường An, chiếc đèn đẹp nhất trong tiệm là chiếc đèn lưu ly có tám mặt vẽ tranh. Cậu còn tưởng Tiểu Quận chúa sẽ chọn chiếc đèn ấy…

A Thiền nhận lấy chiếc đèn đào tiên không mấy tinh xảo, bỗng nhiên nói: “Huynh là ca ca của Lục Cân Lục cùng A Mãn, ta là tỷ tỷ của Lục Cân Lục cùng A Mãn, vậy ta có phải cũng nên gọi huynh một tiếng A Ly ca ca không?”

Giang Ly khẽ giật mình, ngước mắt nhìn tiểu Quận chúa.

Chỉ thấy thần sắc nàng ấy trầm tĩnh, nét mặt ôn hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính hơi ngẩng lên, khiến người ta không nhìn ra lời nàng ấy vừa nói là thật lòng hay đùa giỡn.

Giang Ly chắp tay, cung kính đáp: “Thảo dân không dám.”

A Thiền cụp mắt xuống, nhìn những mảnh ánh sáng vụn vặt từ đèn đào tiên hắt xuống mặt đất, không nói gì nữa.

***

Gió đêm nhè nhẹ, ánh đèn rực rỡ tầng tầng lớp lớp.

Khi đoàn người đi đến cuối phố, giờ Tuất đã qua, từ phía cửa Nam Trực bỗng vang lên một loạt tiếng nổ “ầm” “ầm” “ầm”.

Mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

Lục Cân Lục và A Mãn gần như ngay khi nhìn thấy pháo hoa đã chắp tay cầu nguyện.

Trong căn phòng thượng hạng của Phi Tiên lâu, Vệ Cẩn hỏi Khương Lê: “A Lê có muốn cầu nguyện không?”

Khương Lê quay đầu nhìn hắn, cong môi cười nói: “Không cần đâu, ta mà cầu nguyện nữa thì tham lam quá.”

Những ngày tháng hiện tại, ngày nào cũng yên bình tốt đẹp, nàng thật sự không còn mong cầu gì nữa.

Khương Lê nhón chân, ôm lấy Vệ Cẩn, mỉm cười nói: “Nếu nhất định phải cầu nguyện, vậy thì cầu cho thiên hạ thái bình, mọi người đều bình an vui vẻ. Sau đó, Vệ đại nhân của chúng ta có thể thăng quan tiến chức, trở thành một vị lương thần lưu danh sử sách.”

Vệ Cẩn khẽ nhếch môi, khẽ cười.

Thôi được, nếu nàng muốn hắn thăng quan tiến chức, vậy mấy năm nay hắn không nên lười biếng, sớm ngày giúp nàng thực hiện ước nguyện vậy.

Năm Vệ Cẩn hai mươi tám tuổi, hắn trở thành Lại bộ Thượng thư của Đại Ung, đứng đầu Lục Bộ.

Cũng trong năm này, Túc Hòa đế thoái vị, Thái tử Tiết Vô Vấn lên ngôi, đổi niên hiệu thành Kiến Hi.

Năm Kiến Hi thứ hai, Vệ Trường Ngọc, con trai thứ hai của Vệ Cẩn và Khương Lê chào đời.

Năm Kiến Hi thứ ba, Thủ phụ Chu Dục Thành từ quan về quê, Vệ Cẩn kế nhiệm Chu Dục Thành, trở thành vị Thủ phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Ung, khi đó hắn mới ba mươi mốt tuổi.

Tết Trung thu năm nay, đèn hoa vẫn sáng rực như ban ngày.

Rõ ràng là ngày lễ náo nhiệt vui vẻ, nhưng Vệ phủ trên phố Chu Tước hôm nay lại có chút vắng lặng.

Sau khi gia yến kết thúc, Vệ Thừa Chu lén đến Đông Minh viện, lưu luyến nói với Giang Ly: “Ca ca đi du học ở Thanh Châu, khi nào mới trở về?”

Giang Ly đáp: “Đương nhiên là mỗi năm đều sẽ trở về, khi đó ca ca sẽ kiểm tra bài vở của đệ. Nếu đệ lười biếng, sau này ca ca sẽ không dẫn đệ đến Thanh Châu cưỡi ngựa nữa.”

Vệ Thừa Chu nghe vậy, vội vàng nói: “Ca ca yên tâm, Thừa Chu nhất định sẽ không lười biếng. Huynh đến Thanh Châu, nhớ bảo Hoắc Thính thúc thúc để dành cho đệ một con ngựa tốt.”

Giang Ly mỉm cười, gật đầu đồng ý.

“Năm nay không đi phố Trường An đoán đố đèn, đây là đèn bình an ca ca làm cho mấy đệ, lát nữa đệ thay ca ca đưa cho A Mãn và Trường Ngọc.”

Vệ Thừa Chu đã qua tuổi thích chơi đèn hoa, nhưng đồ ca ca cho, cậu bé đương nhiên là trân trọng. Sau khi nhận lấy đèn, cậu bé tinh mắt nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường còn có một chiếc đèn đào tiên mới tinh.

“Chiếc đèn kia ca ca định tặng cho ai? Có cần Thừa Chu thay huynh đưa đi không?”

Giang Ly liếc mắt nhìn, hôm qua khi làm đèn, cũng không biết vì sao cậu lại vô thức làm thêm một chiếc. Năm năm trước, vào đêm Trung thu, vị tiểu Quận chúa kia đã hỏi cậu, nàng ấy có nên gọi cậu một tiếng A Ly ca ca không?

Lúc đó cậu chỉ cảm thấy không hợp lễ nghi, từ chối theo bản năng.

Mấy năm sau, hai người cũng không gặp mặt nhau mấy. Thế nhưng mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, cậu luôn cảm thấy, hành động lúc đó của mình có lẽ đã làm tổn thương đến mặt mũi của tiểu Quận chúa.

Sau khi Kiến Hi Đế đăng cơ, Đức Âm Quận chúa không còn là Quận chúa nữa, mà là Đức Âm Công chúa.

Năm ngoái, trong tiệc đầy tháng của Trường Ngọc, Giang Ly có gặp mặt vị tiểu Công chúa này, vẫn là một người cung kính hành lễ, một người khẽ gật đầu.

Suy nghĩ trở lại, Giang Ly do dự một lát, cuối cùng lắc đầu nói: “Không cần đâu, chỉ là ta tiện tay làm thêm một chiếc đèn thôi.”

Sau khi Vệ Thừa Chu rời đi, Giang Ly vừa thu xếp hành lý xong, đã thấy Vệ Cẩn không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa.

Giang Ly vội vàng đứng dậy, gọi một tiếng “Vệ thúc thúc”.

Vệ Cẩn bước vào, ôn tồn nói: “Đã thu xếp đồ đạc xong cả rồi chứ?”

Giang Ly đáp: “Đã xong rồi ạ.”

Vệ Cẩn nói: “Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường là truyền thống của Vệ thị, trước đây khi Đại bá của con bằng tuổi con bây giờ, đã đi du lịch rất nhiều nơi rồi. Thúc thúc cho con bốn năm thời gian, ra ngoài xem thế giới bên ngoài Kinh thành. Bốn năm sau, con hãy trở về tham gia kỳ thi Hương.”

Giang Ly nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Vâng theo lời dạy của thúc thúc.”

Lang quân mười sáu tuổi mày thanh mục tú, dịu dàng như ngọc, giống như một cây tùng bừng bừng sức sống, không còn là thiếu niên âm trầm gọi hắn là “Á phụ” của kiếp trước nữa.

Người khác với kiếp trước đâu chỉ có mình Giang Ly?

Vệ Cẩn mỉm cười, nói: “Lúc ta đón con về Vệ phủ, đã từng hứa với con sẽ tìm người thân cho con. Giờ đã mười một năm trôi qua, người thân của con vẫn bặt vô âm tín. Nếu vậy, bốn năm sau khi con trở về, con có nguyện ý vào Vệ gia của ta không? Từ nay về sau, chúng ta chính là người thân của con.”

Giang Ly ngẩng phắt đầu lên, yết hầu chuyển động vài lần, mới khàn giọng nói: “Giang Ly nguyện ý.”

Giang Ly sáu tuổi muốn có người thân, chẳng qua là hy vọng có thể giống như những đứa trẻ khác, khi mệt mỏi, ốm đau, bị bắt nạt, cũng có cha mẹ che chở cho cậu.

Nhưng từ ngày cậu vào Vệ phủ, đã có người che chở cho cậu rồi.

Cậu đã có người thân rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Vệ Cẩn và Khương Lê đích thân tiễn Giang Ly ra khỏi thành.

Lang quân trẻ tuổi cưỡi ngựa, dần dần biến mất ở cuối con đường.

Khương Lê không kìm được nước mắt, tuy Giang Ly không phải do nàng sinh ra, nhưng chung sống sớm chiều mười một năm, nàng đã coi đứa trẻ này như con ruột của mình rồi.

Vệ Cẩn lau nước mắt cho nàng, dịu dàng dỗ dành: “Con cái lớn rồi, rồi cũng sẽ có ngày rời đi.”

Khương Lê hít hít mũi, nói: “May mà Lục Cân Lục, A Mãn và tiểu nhị đều chưa lớn.”

Hai người lên xe ngựa, bánh xe khẽ lăn, đưa họ rời khỏi cổng thành, hướng về phố Chu Tước.

Khương Lê vén rèm xe lên, thấy ánh nắng ban mai dịu dàng từ phương Đông chiếu tới, trải đầy đất những mảnh vàng vụn, mặt trời dần dần mọc lên.

Nàng bỗng nhớ lại mười sáu năm trước, ngày nàng cùng Vệ Cẩn vào Kinh đi thi.

Ngày hôm đó trời âm u, tuyết lớn dày đặc, nàng tràn đầy hy vọng về tương lai, nhưng cũng thấp thỏm lo âu.

Thế nhưng hôm nay qua cổng thành, tâm trạng đã khác xưa.

Khương Lê cảm thán: “Hôm nay trời đẹp thật!”

Vệ Cẩn nhìn theo cửa sổ đang hé mở, chỉ thấy ánh nắng rực rỡ, chiếu lên nửa khuôn mặt của Khương Lê một vòng hào quang mờ ảo.

Hắn khẽ động yết hầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Trời đẹp, người càng đẹp hơn.

Vó ngựa chạy được nửa canh giờ, cuối cùng cũng về đến phố Chu Tước.

Vệ Thừa Chu và A Mãn đang dắt Vệ Trường Ngọc vừa mới tập đi đến chỗ bọn họ, Khương Lê vội vàng bước tới, ôm lấy Vệ Trường Ngọc, cười nói chuyện với mấy đứa nhỏ.

Nói được một lúc, nàng phát hiện phu quân của mình vẫn chưa đi theo.

Vội vàng quay đầu lại nhìn, nói với Vệ Cẩn: “Chàng mau lại đây, tiểu nhị đòi cha bế kìa!”

Vệ Cẩn mỉm cười, nhớ lại mùa thu năm Thành Thái thứ tư.

A Lê ôm diều cùng Trương Oanh Oanh đi về phía núi Đồng An, hắn xách túi sách đi theo sau lưng họ, hướng về Thư viện Chính Đức.

Cô nương nhỏ hoàn toàn không nhận ra có người đi theo phía sau, cười nói với Trương Oanh Oanh: “Trời đẹp thế này đương nhiên phải đi thả diều rồi, sau này ta có con, ta sẽ ngày ngày dẫn chúng đi thả diều.”

Vệ Cẩn bước tới ôm lấy Vệ Trường Ngọc đang bập bẹ tập nói, ôn tồn nói: “Đi thôi, hôm nay trời đẹp, sau khi ăn bữa sáng xong, chúng ta đi thả diều.”

Bình Luận (0)
Comment