Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 139

Năm Thừa Bình thứ tư, mùa đông, huyện Định Phong.

Trong căn nhà tranh nhỏ bé, chiếc ấm thuốc đặt trên lò đất nhỏ sủi lên từng đợt khói trắng “ùng ục”, “ùng ục”.

Như Nương mở nắp ấm, thấy thuốc bên trong đã sắc gần được, bèn tắt lửa, rót nước thuốc vào bát, bưng sang gian nhà bên cạnh.

Chưa kịp gõ cửa, nàng đã nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ho khan, tiếp theo là giọng nói khàn đặc yếu ớt của một phụ nữ: “Bảo Anh à, mẹ sợ là không xong rồi. Những lời mẹ dặn dò, con còn nhớ không?”

“Mẹ, người đừng nói gở, người sẽ khỏi. Đại phu nói rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, lại uống thêm vài thang thuốc nữa…”

“Uống thêm thuốc cũng vô ích thôi, mẹ rõ thân thể mình nhất.” Người phụ nữ vừa nói vừa ho thêm vài tiếng, một lúc sau, bà cười nói: “Đừng phí bạc mua thuốc nữa, con nhớ kỹ lời mẹ, mẹ mất rồi, phải chôn ở huyện Định Phong, tốt nhất là gần nhà một chút…”

Giọng nói của người phụ nữ dần yếu đi, Triệu Bảo Anh cũng không nói gì nữa.

Lúc này, Như Nương gõ cửa, bưng bát thuốc đã sắc xong đi vào, nói với người phụ nữ nằm trên giường: “Thím, thím, thuốc, xong rồi ạ.”

Người phụ nữ họ Thịnh, là mẹ của Triệu Bảo Anh, cũng là bạn tri kỷ của mẹ Như Nương.

Năm Như Nương chào đời, mẹ khó sinh mà mất. Cha nàng, Lâm tú tài, đau buồn quá độ, nhất thời không thể nguôi ngoai, không rảnh chăm sóc đứa con gái nhỏ yếu ớt như mèo con này.

May mắn có thím Thịnh ở đó, ôm nàng về, lấy cháo loãng và dầu cho nàng ăn, nhờ vậy nàng mới sống sót.

Như Nương từng nghĩ, lúc nàng mới sinh ra, có phải cha hận nàng hại chết mẹ nên cha mới không để ý đến nàng.

Nàng không dám hỏi cha, sợ khơi lại chuyện đau lòng của ông ấy, chỉ đành đi hỏi Bảo Anh ca ca.

Triệu Bảo Anh nghe nàng nói xong, bật cười liếc nhìn nàng, nói: “Có bị ngốc không? Nếu Lâm phu tử hận muội, lần trước muội bị người ta ném đá, sao ông ấy lại tức giận đi cãi nhau với phụ mẫu người ta? Xưa nay Lâm phu tử ôn hòa, người dân huyện Định Phong chưa từng thấy ông ấy tức đỏ mặt, cũng chỉ có lần trước đó người ta mới thấy được tính tình của ông ấy.”

Triệu Bảo Anh nói đến đây, dừng một chút, nghiêm túc nói với Như Nương: “Tiểu Kết Ba, muội được mẹ muội liều mạng sinh ra. Muội phải biết, không chỉ Lâm phu tử yêu thương muội, mẹ muội cũng yêu thương muội.”

Sau khi Như Nương nghe xong lời này, nàng ngẩn người hồi lâu, một lúc sau mới ấp úng “Ừm” một tiếng.

Huyện Định Phong là huyện nghèo nhất U Châu, cha nàng là một trong số ít người đọc sách bằng lòng ở lại huyện Định Phong.

Lâm tú tài làm phu tử ở một trường tư thục, dạy dỗ trẻ con huyện Định Phong, ông ấy rất được người dân huyện Định Phong kính trọng.

Sau khi Lâm tú tài cãi nhau với người ta, những kẻ ném đá Như Nương quả thật không dám bắt nạt nàng nữa.

Nhưng Như Nương biết, những người đó không chỉ vì cha nàng, mà còn vì Bảo Anh ca ca. Ngày hôm sau sau khi nàng bị bắt nạt, Bảo Anh ca ca đã trở về với một thân đầy vết thương. Còn những kẻ bắt nạt nàng bị thương nặng hơn cả Triệu Bảo Anh. 

Từ đó về sau, mỗi lần gặp nàng, bọn họ không dám ném đá nữa, chỉ lén lút chửi rủa vài câu rồi lập tức bỏ chạy.

Như Nương bôi thuốc cho Triệu Bảo Anh, còn tức giận nói với hắn: “Huynh, không được, lại, lại vì muội, đánh nhau nữa.”

Triệu Bảo Anh nghe vậy thì cái miệng bầm tím một mảng lớn cười toe toét, nói: “Tiểu Kết Ba, ai nói là vì muội?”

Như Nương liếc hắn một cái, cũng không cãi nhau nữa, lặng lẽ bôi thuốc cho hắn, rồi lặng lẽ đỏ hoe mắt.

Vì tật nói lắp, từ nhỏ nàng đã không thích nói chuyện.

Ngày thường khi buồn hoặc tức giận, nàng chỉ rơi nước mắt, hốc mắt nàng rất nông, một chút nước mắt cũng không giữ được.

Nhưng nàng cũng chỉ khóc trước mặt Lâm phu tử và Triệu Bảo Anh, những lúc khác, dù có đau lòng đến mấy, nàng cũng có thể nhịn không khóc.

Hiện tại nhìn Thịnh thị ốm yếu gầy gò, hốc mắt Như Nương lại đỏ lên.

Đối với nàng, thím Thịnh chính là nửa người mẹ.

Nàng mong thím có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng nàng hiểu rằng, có lẽ thím sẽ không qua khỏi mùa đông này.

***

Thịnh thị mất vào mùa xuân năm Thừa Bình thứ năm.

Triệu Bảo Anh có một người cha bê tha, cũng có một người huynh trưởng bê tha.

Khi cha hắn bị người ta đánh chết, Triệu Bảo Anh không hề rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí còn lén lút nói với Như Nương, người đó chết cũng đáng.

Khi Thịnh thị mất, Triệu Bảo Anh cũng không rơi lệ.

Theo tục lệ huyện Định Phong, thi thể Thịnh thị phải để tang bảy bảy bốn mươi chín ngày mới được hạ táng. Để đặt cho Thịnh thị một cỗ quan tài tốt, sau khi tuần đầu tiên của Thịnh thị qua đi, Triệu Bảo Anh đến thành trì làm người thử thuốc cho phú hộ.

Huyện Định Phong giáp ranh với các tiểu quốc Hậu Lương, Nhu Nhiên, Thổ Cốc Hồn, phú hộ trong thành thích lén lút mua một số loại thuốc bí truyền từ các tiểu quốc này.

Họ không dám tùy tiện sử dụng những loại thuốc mua về, lúc này cần một số bách tính nghèo khó đang cần tiền gấp để thử thuốc cho họ.

Vài lạng bạc là có thể khiến đám người nghèo đó tranh nhau thử thuốc.

Triệu Bảo Anh rời đi một tháng, trước khi đi, hắn nói với Như Nương: “Trong thành có một công tử nhà phú hộ cần người làm việc cho hắn, ta đi một tháng, chỉ đi một tháng, một tháng sau ta sẽ trở về.”

Khi Triệu Bảo Anh trở về, thi thể mẹ hắn đã bị huynh trưởng hắn bọc một tấm chiếu rơm rồi vứt ở bãi tha ma giao với địch quốc ở ngoại ô thành.

Như Nương như một cây nấm nhỏ, ngồi xổm trước cửa nhà chờ hắn trở về.

Nhìn thấy hắn, tiểu cô nương ngước đôi mắt khóc đỏ hoe, chạy đến nắm chặt tay hắn, nói với hắn: “Hôm qua, Triệu, Thuyên Anh trở về, vứt thím, ở, bãi tha ma. Muội và cha, cha cha, ngăn không được.”

Như Nương vừa nói, nước mắt lại rơi xuống.

Triệu Thuyên Anh là tên huynh trưởng bê tha của Triệu Bảo Anh, giống như cha hắn, ăn chơi trác táng, cái gì cũng dính vào, nhưng lại không chịu làm ăn.

Từ khi mẹ hắn bị bệnh, Triệu Thuyên Anh thường xuyên không về nhà, chị dâu của Triệu Bảo Anh là Thích thị không muốn chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng, lại chê mẹ chồng xui xẻo, bèn về nhà mẹ đẻ.

Triệu Bảo Anh lau nước mắt trên mặt Như Nương, trầm giọng nói: “Không sao, ta đi đón mẹ về.”

Như Nương lẽo đẽo theo sau Triệu Bảo Anh, nói: “Muội, cũng đi.”

Triệu Bảo Anh quay đầu nhìn nàng một cái, thấy hốc mắt nàng đỏ hoe, cuối cùng cũng không nói ra được lời từ chối.

Bãi tha ma chất đầy xương trắng, thi thể chồng chất lên nhau. Dưới bầu trời âm u, lũ quạ vỗ cánh kêu “quạc quạc” inh ỏi.

“Muội ở đây đợi ta, đừng chạy lung tung.” Triệu Bảo Anh dặn dò một câu, rồi bò xuống.

Như Nương ngoan ngoãn đáp một tiếng, đứng bên cạnh bãi tha ma, hai tay nhặt đầy đá, ném vào những con quạ muốn mổ Triệu Bảo Anh.

Đá ném hết nắm này đến nắm khác, hơn một canh giờ sau, Triệu Bảo Anh cuối cùng cũng vác một thi thể rách nát, bò ra khỏi bãi tha ma.

“Ta tìm thấy mẹ rồi.” Thiếu niên đỏ hoe mắt nói với Như Nương: “Đi thôi, chúng ta đến tiệm quan tài. Chủ tiệm đã hứa với ta, sẽ giữ lại cho mẹ một cỗ quan tài tốt.”

Cuối cùng Thịnh thị chưa kịp đợi đủ bốn chín ngày đã phải đem đi chôn cất.

Theo tục lệ an táng của huyện Định Phong, nắm đất đầu tiên ném vào quan tài phải do trưởng tử nhà họ Triệu ném, nhưng tên cặn bã Triệu Thuyên Anh kia không biết đi đâu ăn chơi trác táng rồi.

Vậy nên, nắm đất đầu tiên chỉ có thể do Triệu Bảo Anh ném.

Bầu trời xám xịt, chẳng hay từ khi nào đã rơi xuống những sợi mưa bụi li ti.

Triệu Bảo Anh đưa tay quệt nước mưa trên mặt, bốc một nắm đất ướt ném vào quan tài.

Sắc mặt thiếu niên mười ba tuổi trắng bệch, hốc mắt đỏ ngầu như máu, đứng giữa cơn mưa bụi mùa xuân, từng nắm, từng nắm đất cứ thế ném xuống.

Nước mắt Như Nương từ lâu đã chẳng thể kìm nén, lệ hoà cùng nước mưa lăn dài trên má. Nàng ngước mắt nhìn Triệu Bảo Anh, nói: “Bảo, Bảo Anh ca ca, đừng, đừng khóc.”

Động tác của Triệu Bảo Anh khựng lại, hắn nghiêng đầu nhìn Như Nương, khẽ “Ừ“ một tiếng.

Tiểu Kết Ba của hắn nói người ta đừng khóc, vậy mà chính mình lại khóc đến ướt đẫm cả mặt.

***

Mưa xuân se lạnh.

Từ nghĩa địa trở về, cả Như Nương lẫn Triệu Bảo Anh đều đổ bệnh, sốt cao ngay trong ngày hôm đó.

Khi còn trong bụng mẹ, Như Nương đã từng bị ngạt thở nên lúc chào đời thân thể yếu ớt hơn những đứa trẻ khác.

Về đến nhà, nàng chỉ kịp thay một bộ y phục sạch sẽ rồi thiếp đi.

Lâm phu tử từ trường tư thục trở về, thấy mặt Như Nương đỏ bừng vì sốt, còn Triệu Bảo Anh đang đút nước cho nàng uống.

Lâm phu tử vội vàng tiến lên, dùng mu bàn tay dò trán Như Nương, rồi lại dò trán Triệu Bảo Anh, tức thì hất tay áo, trừng mắt nhìn Triệu Bảo Anh nói: “Hồ đồ! Con muốn chết hay sao?”

Có lẽ vì thấy Lâm phu tử trở về, Triệu Bảo Anh buông lỏng tinh thần, nhắm mắt lại rồi ngất đi.

Tỉnh lại lần nữa đã là ba ngày sau. Như Nương nằm gục bên giường, ngủ say sưa.

Triệu Bảo Anh nhìn hàng mi rủ xuống của Như Nương, mấp máy đôi môi khô nứt, khàn giọng gọi: “Như Nương.”

Tiểu cô nương mơ màng ngẩng đầu, thấy Triệu Bảo Anh tỉnh dậy, mặt mày vui mừng, nói: “Bảo, Bảo Anh ca ca, huynh, tỉnh rồi.”

Một bên má tiểu cô nương bị in hằn vết đỏ, mấy lọn tóc nhỏ bung ra khỏi hai búi tóc  sừng dê trên đầu, rõ ràng là đã ngủ gục ở đây rất lâu.

“Ta, đi gọi, cha, đến.” Như Nương vội vàng ra khỏi phòng, đi gọi Lâm phu tử.

Lâm phu tử dẫn theo đại phu đến, đại phu đặt hòm thuốc xuống, bắt mạch cho Triệu Bảo Anh một hồi lâu, mới nói: “Tiểu tử phúc lớn mạng lớn, đã vượt qua cơn nguy kịch, uống thêm vài thang thuốc nữa là khỏi.”

Lâm phu tử thở phào nhẹ nhõm, nói với Như Nương: “Con theo đại phu về tiệm thuốc lấy thuốc.”

Như Nương vừa đi, Lâm phu tử kéo một chiếc ghế lại, nói với Triệu Bảo Anh: “Trường tư thục đã đồng ý ứng trước cho ta nửa năm học phí, nếu con đợi thêm vài ngày nữa thì đã không cần phải đi thử thuốc cho người ta. Hôm đó nếu ta không kịp thời trở về, e rằng con đã mất mạng rồi.”

Lâm phu tử càng nói càng giận, râu tóc dựng ngược, nhưng lại không nỡ mắng.

Tiểu tử này sốt đến mê man bất tỉnh, vậy mà vẫn không quên chăm sóc Như Nương. Như Nương từ nhỏ đã mất mẹ, ngoài ông ấy ra, chỉ có Triệu Bảo Anh và Thịnh thị chăm sóc che chở cho nàng.

Từ nhỏ Triệu Bảo Anh  đã đối xử tốt với Như Nương, sao mà Lâm phu tử không biết?

“Phu tử yên tâm, những loại thuốc đó đều là thuốc bổ. Con, con không sao.” Thiếu niên mặt mày tái nhợt khàn giọng giải thích, sợ Lâm phu tử sẽ chê thân thể mình suy nhược, sau này không gả Như Nương cho mình.

Lâm phu tử lắc đầu nói: “Những loại thuốc bổ của mấy tiểu quốc biên giới đều là thuốc mạnh, sau này con đừng đi thử thuốc cho người ta nữa.”

Nói rồi Lâm phu tử lại thở dài mấy tiếng, “Thử hỏng thân thể, sau này nếu ta không còn nữa, ai sẽ chăm sóc Như Nương?”

Nghe vậy, Triệu Bảo Anh thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Chỉ lần này thôi, sau này Bảo Anh nhất định sẽ không đi thử thuốc cho người ta nữa, Lâm thúc cứ yên tâm.”

Lâm phu tử gật đầu, nói tiếp: “Ta có một người bạn học, làm chưởng quỹ ở một tiệm kim hoàn phía Đông thành. Ta đã nói chuyện với ông ấy rồi, đợi con khỏi bệnh, sẽ cho con đến đó làm học việc vài năm. Con biết chữ lại biết tính toán, đầu óc cũng lanh lợi, sau này làm chưởng quỹ cũng có thể nuôi sống gia đình.”

Hai người nói chuyện một hồi lâu, Như Nương mới trở về.

Mấy ngày trước nàng cũng bị cảm lạnh nhưng không nặng như Triệu Bảo Anh, uống thuốc hai ngày đã khỏi gần hết, chỉ là giọng nói vẫn còn khàn.

Tuy Như Nương bị tật nói ngọng, nhưng giọng nói của nàng dễ nghe, dịu dàng mềm mại, giống như gió tháng tư ở huyện Định Phong.

Chỉ là lúc này vì cảm lạnh, giọng nói trở nên khàn đặc, nàng càng ít nói hơn.

Trở về phòng, nàng gọi một tiếng “Cha”, rồi thành thục xách một cái lò đất nhỏ, đi sắc thuốc cho Triệu Bảo Anh.

Từ lúc nàng trở về, ánh mắt Triệu Bảo Anh cứ dõi theo nàng không rời.

Thuốc sắc xong, hắn cũng chẳng quản nóng, uống ừng ực hết rồi, khàn giọng hỏi: “Sao muội không nói gì?”

Như Nương giật lấy bát, liếc hắn một cái, chỉ vào cổ họng, nói rành mạch: “Huynh, giọng khàn rồi. Đừng, đừng nói chuyện.”

Một người giọng khàn nói người khác giọng khàn, lại còn không cho người giọng khàn kia nói chuyện.

Triệu Bảo Anh nhìn tiểu cô nương non nớt ngây thơ, cúi đầu cười.

Tiểu Kết Ba chê giọng hắn khó nghe rồi.

Vài ngày sau, cuối cùng hai người giọng khàn cũng có thể nói chuyện bình thường.

Như Nương bưng đến cho Triệu Bảo Anh thang thuốc cuối cùng đại phu kê, đợi Triệu Bảo Anh uống xong, nàng lấy ra một khúc gỗ ngắn đen sì từ trong tay áo, nghiêm túc nói với hắn: “Đây là, gỗ phượng hoàng.”

Huyện Định Phong vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, nói rằng vùng đất này từng là nơi thần thú phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.

Thần hỏa cháy chín chín tám mươi mốt ngày, thiêu ra phượng hoàng tái sinh, cũng thiêu ra một vùng đất tro tàn. Mà bị chôn vùi dưới lớp tro tàn chính là gỗ phượng hoàng.

Người tìm được gỗ phượng hoàng thì tương lai sẽ có vận lớn.

Thịnh thị đã kể cho Triệu Bảo Anh nghe truyền thuyết này, cũng kể cho Như Nương nghe.

Triệu Bảo Anh dĩ nhiên nửa chữ cũng không tin, huyện Định Phong là một nơi núi non hiểm trở toàn dân gian xảo trá, phượng hoàng mà chọn nơi này để dục hỏa trùng sinh thì chắc hẳn nó là một con phượng hoàng mù mắt.

Triệu Bảo Anh không tin, nhưng Như Nương tin.

Không chỉ tin, mỗi lần ra ngoài nàng còn ngó đông ngó tây, mong may mắn nhặt được một khúc gỗ phượng hoàng.

Triệu Bảo Anh nhìn khúc gỗ dài nửa ngón tay trong tay tiểu cô nương, lại nhìn đôi mắt trong veo của nàng, một lúc sau, hắn nói: “Tiểu Kết Ba thật lợi hại, gỗ phượng hoàng khó tìm như vậy mà cũng tìm được. Nói đi, lần này muội muốn ta mài cái gì?”

Mỗi lần tiểu cô nương nhặt được gỗ về đều thích nhờ hắn mài, trong cái túi nhỏ màu xám tro đeo bên hông nàng không biết đã chứa bao nhiêu khúc gỗ rồi.

Như Nương đưa gỗ phượng hoàng qua, giơ hai ngón tay lên, nói: “Huynh mài, hai, viên châu.”

Khúc gỗ nhỏ như thế, có thể mài ra hai viên châu đã là tốt lắm rồi.

Triệu Bảo Anh cầm khúc gỗ đen sì này, lật qua lật lại nhìn mấy lần, cười nói: “Được thôi.”

Vừa hay mấy ngày hắn bệnh, cũng chẳng có việc gì làm, cứ coi như là giết thời gian vậy.

Thấy hắn đồng ý, Như Nương hơi cong khóe môi, bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Huynh, huynh vừa rồi, muốn nói với ta, điều gì?”

Lúc nãy hắn uống thuốc xong, rõ ràng là có lời muốn nói với nàng.

Chỉ là nàng vội vàng muốn cho hắn xem gỗ phượng hoàng, giành nói trước khi hắn mở miệng.

Triệu Bảo Anh ngắm nàng hồi lâu, rồi mỉm cười, nói: “Quên rồi.”

Như Nương thật sự cho là hắn quên, khẽ gật đầu, bưng bát không đi ra ngoài.

Nàng vừa đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Không lâu sau, nghe thấy thiếu niên dịu dàng nói: “Mấy hôm nữa ta sẽ đến tiệm kim hoàn làm học việc. Sau này đợi ta làm chưởng quỹ, có thể kiếm tiền, ta sẽ cưới muội, được không? Tuy không thể cho muội cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng có thể nuôi muội và con của chúng ta.”

Đây là những lời Triệu Bảo Anh muốn nói lúc nãy.

Chỉ là Như Nương còn quá nhỏ, hắn lại bị khúc gỗ phượng hoàng của nàng làm phân tâm nên hắn không muốn nói nữa.

Thôi vậy, dù sao ngày tháng còn dài.

Đợi nàng cập kê, rồi hỏi lại vậy.

Bình Luận (0)
Comment