Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 157

Năm Thành Thái thứ sáu, đêm Nguyên Tiêu, đất thành Lâm An rung chuyển, người chết vô số, thôn Đàm gia nằm ngay trung tâm chấn động gần như không một ai sống sót.

Vì tai ương bất ngờ này, lời đồn nổi lên khắp Thịnh Kinh, vị Hoàng Đế vốn thân thiện ôn hòa ngày ngày không được yên giấc, tiểu thái giám tiểu cung nữ trong cung bị đánh chết vô số kể. Ban đêm, thi thể lén lút khiêng ra khỏi cung ngày một nhiều, đến nỗi thái giám cung nữ trong cung nhất thời thiếu hụt.

Mười ngày sau động đất, Thành Thái Đế hạ chiếu tự trách, dời kỳ thi Hội đến đầu tháng ba.

Đến tháng tư, bảng vàng đề tên, đúng lúc dân chúng Thịnh Kinh bàn tán sôi nổi về vị Trạng nguyên chưa đến hai mươi tuổi của Tông gia, Tông Khuê, thì một thiếu niên áo quần rách rưới đốt hết sách vở mang theo từ thành Đồng An, vào cung làm thái giám.

Hôm đó là ngày mười tháng tư, Vệ Xuân đang ở trong ấm các chế hương, chẳng hiểu vì sao, hôm nay nàng cứ thấy mí mắt giật liên hồi, lòng bồn chồn không yên, chày nghiền hương mấy lần đập vào tay.

Đồng ma ma nhìn vết đỏ trên mu bàn tay nàng, không khỏi xót xa: “Có phải hôm qua cô nương ngủ không ngon? Cô nương có muốn nằm nghỉ trên trường kỷ một lát không?”

Vệ Xuân đặt chày hương xuống, lấy khăn ướt chậm rãi lau tay, nhỏ giọng nói: “Ma ma, hôm nay ta cũng chẳng hiểu sao, cứ thấy buồn bã trong lòng.”

Đồng ma ma nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt của nàng, nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, mỉm cười nói: “Chắc là buồn ngủ mùa xuân thôi, mấy hôm nay cô nương ngủ không yên giấc, lão nô sẽ bảo Triệu đại phu kê cho cô nương ít thuốc an thần, uống vài ngày, tinh thần nhất định sẽ khôi phục.”

Hai tháng trước Tiết Vô Vấn đã đuổi chủ tớ Vương Miểu về Doanh Châu, lại đến Tĩnh Tâm đường nói chuyện với Tiết lão phu nhân suốt đêm.

Giờ đây ai nấy trong phủ Định Quốc Công đều cung kính với Vệ Xuân hơn trước, ngay cả Liên Kỳ, Liên Họa vốn trầm ổn khi hầu hạ Vệ Xuân cũng cẩn thận gấp bội, không dám lơ là chút nào.

Vệ Xuân nhìn chằm chằm bột phấn dính dưới đáy chày hương, một lúc lâu, khẽ “Ừm” một tiếng, lấy từ giá bút một cây bút lông sói, chấm mực viết chữ.

Hai khắc sau, Vệ Xuân cầm lấy tờ giấy, từ từ thổi khô, cho vào phong thư, nói với Đồng ma ma: “Chiều nay ma ma đến cửa hàng hương liệu một chuyến, đưa thư này đến trại Bạch Thủy, không thể ngưng tin đồn phủ Thái tử bị oan uổng, bảo Thẩm Thính phái thêm hiệp khách đến những nơi đông người truyền bá. Dân chúng nghe nhiều, dù lần đầu không tin, nghe nhiều lần, cũng sẽ dần dần nghi ngờ. Lòng người là vậy, nhân tính là vậy.”

Đồng ma ma ngần ngại nhận thư, thật sự không muốn Vệ Xuân phải hao tâm tổn trí như vậy.

Đầu năm, sau vụ động đất ở Lâm An, cô nương đã sai bà gửi thư đến trại Bạch Thủy đêm hôm ấy. Không đến hai ngày, lời đồn về phủ Thái tử bị hãm hại, chết oan uổng nổi lên khắp nơi.

Sau đó triều đình phái người đến, nghiêm khắc trấn áp, mới dập tắt được lời đồn.

Trong đó có cả người của Cẩm Y Vệ, Tiết Vô Vấn có đêm về còn cười nói với Vệ Xuân gần đây gió lớn, bảo người trại Bạch Thủy an phận một chút, nếu không thì ngay cả hắn cũng không bảo vệ được.

Chiều hôm đó Đồng ma ma đến cửa hàng hương liệu. Chuyện Vệ Xuân gửi thư cho Thẩm Thính, sao Tiết Vô Vấn lại không biết?

Khi Ám Lục đến bẩm báo, hắn chỉ trầm ngâm một lát, liền thản nhiên nói: “Cho người theo dõi, đừng để làm mất bức thư đó.”

Hắn biết mục đích Vệ Xuân gửi thư này, nếu lời đồn nổi lên trong Kinh thành có thể khiến nàng vui vẻ, khiến nàng thấy thoải mái hơn, thì cứ để nàng làm, dù sao mọi chuyện đã có hắn lo liệu.

Năm nay nàng ngày càng ít cười.

Cô nương này thông minh tuyệt đỉnh, từ hai năm trước biết Tần Vưu là người của Lăng Duệ, đã đoán ra đằng sau vụ diệt môn Vệ gia, rốt cuộc là ai đang bày ra một ván cờ như thế nào.

Không phải không biết nàng hận, chỉ là không thể hành động thiếu suy nghĩ với tình hình Thịnh Kinh hiện nay.

Vì chuyện động đất, Huyện lệnh Lâm An Tông Úc liên tiếp bị tố cáo mấy lần, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước. Tông gia đã hoàn toàn thất bại trong cuộc tranh giành chức Phủ doãn phủ Thuận Thiên với phe cánh của Lăng Duệ. Hiện giờ Tông Úc có thể giữ được chức Kuyện lệnh Lâm An đã là may mắn.

Đại lý tự Khanh Tông Già vốn cẩn trọng, lần này thất bại, chắc hẳn sẽ ẩn nhẫn vài năm, tránh liên lụy đến thế hệ trẻ của Tông gia.

Phủ doãn phủ Thuận Thiên cũ Ninh Khôn tuy bị Tông Già hãm hại giáng chức, nhưng Phủ doãn mới nhậm chức vẫn là người của Lăng Duệ.

Cũng chẳng trách Nội ác bây giờ gần như trở thành nơi Lăng Duệ một tay che trời.

Tiết Vô Vấn xoa xoa ấn đường, nhớ lại lời bà nội nói với hắn khi hắn đến Tĩnh Tâm đường.

“Con nói con không muốn cưới thê tử, con chỉ muốn ở bên cạnh tiểu cô nương Vệ gia. Được, bà không ép con, miễn là không hại đến những cô nương vô tội khác. Nhưng con phải hứa với bà, không được vì Vệ Xuân mà dính líu vào tranh đấu triều đình. Con phải biết, con là Định Quốc Công tương lai, sau này con phải trở về Túc Châu, tuân theo tổ huấn, đời đời bảo vệ mảnh đất Túc Châu!”

“Nếu có một ngày con không làm được, thì đừng trách bà phái người đưa Vệ Xuân đến nơi con không tìm thấy. Dù con có hận bà, bà cũng sẽ không dung túng con phạm sai lầm lớn!”

Lời nói nghiêm khắc của Tiết lão phu nhân vẫn còn văng vẳng bên tai, Tiết Vô Vấn nhíu mày, như thể trở lại ngày Vệ Xuân tỉnh lại ở Túc Châu, nàng nức nở khóc trong màn, còn hắn chẳng thể làm gì.

***

Sau trận động đất ở Lâm An năm Thành Thái thứ sáu, năm sau Đại Chu lại gặp nạn tuyết.

Hai năm liên tiếp thiên tai, cả dân chúng Đại Chu lầm than, lời oán than khắp nơi. Lần tuyết tai này, hậu quả còn kinh hoàng hơn cả động đất.

Động đất chỉ tập trung ở Lâm An, còn tuyết tai lan rộng khắp nửa Đại Chu. Những nơi nghèo đói hơn thì xác người chết đói la liệt, thậm chí còn xuất hiện cảnh đổi con ăn thịt.

Trong dân gian lại lan truyền lời đồn thiên tai lần này là do oán khí của phủ Thái tử và hai nhà Vệ, Hoắc gây ra, nhưng lời đồn này giống như hòn đá rơi xuống hồ, chỉ khuấy động một vòng sóng nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất.

Bởi vì rất nhiều lưu dân tràn vào phủ Thuận Thiên, ngay cả Thịnh Kinh dưới chân Thiên tử cũng trở nên hỗn loạn, kẻ phạm tội vô số.

Ăn bữa hôm nay lo bữa mai, nhà tan cửa nát, đã không còn ai nghĩ đến nguyên nhân thiên tai này, chỉ mong sớm ngày kết thúc, khôi phục cuộc sống an cư lạc nghiệp trước đây.

Vệ Xuân cũng đổ bệnh trong trận tuyết lạnh thấu xương này, một trận phong hàn ập đến dữ dội, bệnh này kéo dài suốt nửa năm.

Tiết Vô Vấn ngồi bên giường, đút thuốc cho nàng.

Chỉ tiếc là cô nương uống thuốc xong cũng không chịu nghỉ ngơi, mở đôi mắt ngày càng trầm tĩnh, hỏi về tình hình thiên tai, hỏi về chuyện trại Bạch Thủy.

Tiết Vô Vấn nhất thời nổi giận, không nhịn được véo dái tai nàng, nói: “Vệ Xuân, nàng không được nghĩ gì cả. Ta sẽ thay nàng trông coi trại Bạch Thủy, được không?”

Vệ Xuân cúi đầu không nói, một lúc lâu, nàng mới nói: “Không được. Ta chưa từng nói với Thẩm Thính là chàng ở phía sau che chở trại Bạch Thủy. Chàng cứ như trước, thỉnh thoảng đến báo cho hắn một chút là được, đừng dính líu vào chuyện của trại Bạch Thủy.”

Tiết Vô Vấn ngẩn người, một lát sau, cười nói: “Nàng đang bảo vệ ta sao?”

Vệ Xuân không đáp, hàng mi dài rủ xuống, tạo thành một bóng râm dưới mắt.

Tiết Vô Vấn đặt bát thuốc xuống, kéo nàng vào lòng, cằm đặt lên vai nàng, ngửi hương thơm trên người nàng, dịu dàng nói: “Nàng mau chóng khỏi bệnh chính là đang bảo vệ ta rồi, ít nhất ta ra ngoài làm việc không cần lúc nào cũng lo lắng bệnh tình của nàng. Vệ Đại nương tử thương xót ta một chút, được không?”

Vệ Xuân nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn, hắn gầy đi một chút, quầng thâm dưới mắt, cằm còn mọc râu, trông như nhiều ngày không ngủ.

Vệ Xuân hôn nhẹ lên cằm hắn, nói: “Y thuật Triệu đại phu cao minh, gần như túc trực bên Vô Song viện, ta có thể xảy ra chuyện gì?”

Tiết Vô Vấn nhìn nàng một lúc, hai tay dần siết chặt, cười cười “Ừm” một tiếng.

Thuốc Vệ Xuân uống có tác dụng an thần, nàng nằm trong lòng hắn, không bao lâu đã ngủ say.

Đợi nàng ngủ say, Tiết Vô Vấn mới ra khỏi phòng, đặc biệt đi tìm Triệu Khiển, nói: “Không cần làm dược thiện dễ thụ thai cho nàng nữa, trước tiên hãy để nàng dưỡng cho thân thể khỏe mạnh đã.”

Triệu Khiển đồng ý ngay.

Cơ thể vị Ngụy di nương thật sự quá yếu. Một trận phong hàn nhỏ, người thường uống thuốc mười ngày nửa tháng là khỏi gần hết. Còn nàng lại kéo dài suốt nửa năm mới thấy khá hơn. Hiện giờ vẫn thỉnh thoảng ho vài tiếng, suýt nữa khiến Triệu Khiển nghi ngờ y thuật của mình.

Tuy nhiên điều Triệu Khiển không ngờ tới là hai năm tiếp theo, cứ cách ba bữa năm bữa hắn ta lại phải chạy đến Vô Song viện.

Chỉ vì thân thể Ngụy di nương mỏng manh như tờ giấy, hễ gió lạnh thoảng qua là lại lên cơn sốt cao.

Từ nhỏ Vệ Xuân đã lớn lên cùng thuốc thang đắng ngắt, nên nàng cũng xem nhẹ chuyện ốm đau triền miên.

Chỉ khổ cho những người hầu hạ trong Vô Song viện, mỗi lần nàng bệnh, sắc mặt Tiết Vô Vấn lại sa sầm, khiến đám hạ nhân ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chẳng dám thở mạnh.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đến năm Thành Thái thứ mười, ngày sinh thần thứ hai mươi bảy của Tiết Vô Vấn, hắn vừa ăn xong bát mì trường thọ ở Vô Song viện, Vệ Xuân ngồi bên cạnh bỗng ngất lịm, ngã vào lòng hắn.

Triệu Khiển vội vàng xách hòm thuốc đến, bắt mạch cho Vệ Xuân dưới ánh mắt âm trầm của Tiết Vô Vấn.

Cứ tưởng Ngụy di nương tôn quý lại nhiễm phong hàn hoặc đau đầu, nào ngờ lại bắt được mạch hỉ.

Triệu Khiển biết Tiết Vô Vấn từng rất mong vị ở Vô Song viện này sinh con, nếu là ba năm trước, khi thân thể nàng còn khỏe mạnh, hẳn hắn ta sẽ vui mừng báo tin rồi kê thuốc an thai.

Nhưng hiện tại thể chất Ngụy di nương quá yếu, không phải thời điểm thích hợp để mang thai.

Triệu Khiển khẽ ho một tiếng, nói: “Thế tử, ta nói riêng vài lời.”

Sắc mặt Tiết Vô Vấn ngưng trọng, hắn lặng lẽ ra khỏi phòng: “Nói.”

Triệu Khiển sờ sờ mũi, “Ngụy di nương có thai rồi. Tháng còn non, khoảng hơn một tháng.”

Tiết Vô Vấn im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Đứa bé có ảnh hưởng đến thân thể nàng không?”

“Thân thể Ngụy di nương hiện giờ quá suy nhược, quả thật không nên mang thai.” Triệu Khiển nói thật: “Tuy rằng bỏ thai cũng tổn hại thân thể, nhưng lúc này tháng còn non, bồi bổ kỹ càng một năm rưỡi, hẳn là có thể hồi phục.”

Tiết Vô Vấn khẽ gật đầu, đứng ngoài phòng một lát rồi quay vào.

Trong phòng Vệ Xuân đã tỉnh, nàng tựa vào gối dựa, bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn, nói: “Ta muốn giữ đứa bé này.”

Tiết Vô Vấn khựng lại, cúi đầu lặng lẽ nhìn nàng.

Vệ Xuân nói tiếp: “Kinh nguyệt của ta không đều, nửa tháng nay ta không ngửi được mùi tanh, hai hôm trước lúc sáng sớm còn nôn hai lần. Tiết Vô Vấn…”

Nàng dừng lại, đặt tay lên bụng, khẽ cong khóe môi, lặp lại: “Ta muốn giữ đứa bé này.”

Sau khi tỉnh lại, từ miệng Đồng ma ma nàng biết Triệu Khiển và Tiết Vô Vấn ra ngoài nói chuyện, đoán rằng có lẽ không giữ được đứa nhỏ này.

Tiết Vô Vấn tiến lên nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Vệ Xuân, con cái sau này muốn cũng không muộn. Hai năm nay nàng bồi bổ thân thể cho tốt mới là việc quan trọng nhất.”

“Ta sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ này.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Xuân lọt thỏm trong chiếc gối dựa màu đỏ thẫm, ánh mắt kiên định, mỉm cười: “Chàng tin ta, được không?”

Trước đây đều là hắn nói với nàng, nàng tin ta, được không?

Đây là lần đầu tiên nàng bảo hắn tin nàng, còn cố ý bắt chước giọng điệu của hắn.

Tiết Vô Vấn siết chặt tay nàng, yết hầu chậm rãi chuyển động: “Vệ Xuân…”

Vệ Xuân biết hắn muốn nói gì, nhưng không cho hắn cơ hội nói.

“Ta muốn sinh một đứa nhỏ vừa giống chàng vừa giống ta.”

“Muốn nhìn nó lớn lên, gọi chàng một tiếng cha, gọi ta một tiếng mẹ. Được không?”

Tiết Vô Vấn chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát, chẳng lẽ hắn lại không muốn có con với nàng?

Nhưng hắn không dám đánh cược, hắn sợ mất nàng.

Nhưng thứ nàng muốn, hắn chưa bao giờ từ chối được.

Tiết Vô Vấn khàn giọng nói: “Vệ Xuân, nếu nàng không thể bình an sinh hạ đứa nhỏ này, nếu nàng vì đứa nhỏ này mà xảy ra chuyện, ta sẽ giận.”

Ánh mắt hắn hiếm khi nghiêm nghị, giọng điệu hung dữ, câu “Ta sẽ giận” như bị ép ra từ đáy lòng.

Vệ Xuân lập tức ướt khoé mi, nói: “Ta sẽ không để chàng giận, ta đã nói sẽ bình an sinh con thì nhất định sẽ bình an sinh con. Nếu chàng dám hung dữ với ta, ta nhất định sẽ không tha cho chàng.”

***

Chuyện Vệ Xuân có thai truyền đến Tĩnh Tâm đường ngay hôm đó, Tiết lão phu nhân thở dài, phái người đón nàng đến Tĩnh Tâm đường.

“Bốn tháng đầu thai nhi chưa ổn định, ta sợ Ký Dữ hành sự lỗ mãng, làm hại con cùng đứa nhỏ, mấy tháng này con cứ ở Tĩnh Tâm đường.”

Vệ Xuân đương nhiên không từ chối ý tốt của Tiết lão phu nhân, mỉm cười tạ ơn.

Tiết lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, ôn tồn nói: “Có trách Tiết gia chúng ta không thể cho con một danh phận không?”

Vệ Xuân lắc đầu, thành tâm nói: “Tiết gia có ơn lớn với Uyển Uyển, sao Uyển Uyển có thể lấy oán trả ơn?”

Tiết lão phu nhân khẽ thở dài: “Nếu con có thể chọn làm thê tử của Ký Dữ trước rồi mới làm nữ nhi Vệ gia, thì tốt biết mấy!”

Vệ Xuân ngẩn người, lại nghe Tiết lão phu nhân nói: “Tuy Ký Dữ không thể cưới con, nhưng cả đời này nó chỉ chung tình với con. Ta chưa từng thấy nó si tình với ai như vậy, con cứ yên tâm sinh đứa nhỏ đi.”

Rời khỏi chính đường, Đồng ma ma lo lắng nói: “Cô nương, lời lão phu nhân vừa rồi rốt cuộc là có ý gì?”

Vệ Xuân cụp mắt: “Chuyện ta sai Thẩm Thính làm, còn chuyện Tiết Vô Vấn thay ta chăm sóc trại Bạch Thủy, lão phu nhân vẫn luôn biết.”

Năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, Tam pháp ti hội thẩm vụ án mưu nghịch của phủ Thái tử, có ba người là then chốt, Thủ phụ Nội Các Lăng Duệ, Đại lý tự Khanh lúc bấy giờ là Ngụy Truy, còn có Hình bộ Thượng thư hiện nay là Tề Xương Lâm.

Năm đó Ngụy Truy định mưu hại Tông gia, bị Tông gia liên kết với Chu thứ phụ cùng hai vị Đô Ngự sử ở Đô sát viện dâng sớ tố cáo. Từ quan Tam phẩm bị giáng xuống hai cấp, cuối cùng bất đắc dĩ phải rời khỏi Thịnh Kinh, ẩn náu vài năm, chờ Lăng Duệ giúp ông ta thu xếp quan phục chức.

Ngụy Truy không đợi được đến ngày đó, mùa xuân năm Thành Thái thứ bảy, lúc thiên tai tuyết phủ, người này đã bị Thẩm Thính phái người hạ độc chết.

Vệ Xuân cũng bắt đầu đổ bệnh vào mùa xuân năm đó.

Một vị quan Ngũ phẩm bị giết không phải là chuyện nhỏ, ban đầu Thẩm Thính còn hơi lo lắng. Chỉ là hắn ta không biết, Vệ Xuân dám để hắn ta đi giết người, chẳng qua là biết Tiết Vô Vấn sẽ bảo vệ nàng.

Sự thật cũng đúng như vậy, Tiết Vô Vấn dẫn người đi điều tra vụ án, lặng lẽ tiêu hủy một số manh mối quan trọng, không để người ta tra ra trại Bạch Thủy.

Trại Bạch Thủy không chỉ giết Ngụy Truy, nhưng Tiết Vô Vấn chưa bao giờ trở về Vô Song viện chất vấn nàng.

Nhưng cuối cùng những chuyện này không thể qua mắt Tiết lão phu nhân.

Lời Tiết lão phu nhân vừa rồi chẳng qua là đang nói với nàng, chính vì nàng một lòng muốn báo thù cho Vệ gia, cho nên bà ấy không thể để Tiết Vô Vấn cưới nàng.

Vệ Xuân ở Tĩnh Tâm đường bốn tháng, cũng nôn ọe suốt bốn tháng, đến tháng mười, đợi đến khi bụng cuối cùng cũng lộ rõ, mới ăn uống được.

Mùng sáu tháng mười, Thịnh Kinh đón trận tuyết đầu tiên của năm Thành Thái thứ mười.

Ngày này Cẩm Y Vệ cùng Ti Lễ Giám cùng đến trại Bạch Thủy diệt phỉ, lần này Tiết Vô Vấn đi mất hai ngày, đến mùng tám tháng mười mới trở về Vô Song viện.

Lúc hắn xuất phát, từng nhắc với Vệ Xuân một câu, lần này người cùng hắn đi diệt phỉ là một vị thái giám trẻ tuổi đang rất được sủng ái trong cung.

Người đó là con nuôi mà thái giám Chấp bút Triệu Bảo Anh ở Ti Lễ Giám nhận năm ngoái, hiện giờ người này trong cung coi như là người quyền lực thứ hai sau cha nuôi của mình.

“Nếu vị thái giám đó được Triệu Bảo Anh chọn làm con nuôi thì hẳn cũng là người thông minh. Lần này đi trại Bạch Thủy diệt phỉ, có ta ở đó, Thẩm Thính sẽ không sao.”

Lúc đó Vệ Xuân chỉ biết vị thái giám trẻ tuổi đó họ Hoắc, từng là một Cử nhân, sau đó phạm lỗi, mới bị tước bỏ công danh, rồi tình cờ vào cung làm thái giám.

Ngày Tiết Vô Vấn từ trại Bạch Thủy trở về, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Vệ Xuân tưởng là đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ trại Bạch Thủy xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Tiết Vô Vấn cúi đầu, che giấu biểu cảm trên mặt, giơ tay lên, cười nói: “Thẩm Thính không sao, chỉ là ta bị thương một chút. Vệ Đại nương tử không đau lòng cho ta sao?”

Nói đến câu cuối, giọng điệu hắn lại khôi phục vẻ cà lơ phất phơ như thường lệ.

Vệ Xuân nhìn cánh tay hắn, lúc này mới phát hiện trên đó có thêm một vết thương sâu hoắm, lúc này vẫn đang chảy máu.

“Ta bảo ma ma đi mời Triệu đại phu đến.” Nàng nói xong thì đứng dậy đi gọi người.

Thấy vậy, Tiết Vô Vấn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng.

Sáng nay ở trại Bạch Thủy, hắn nghe thấy khi Thẩm Thính gặp vị Hoắc công công, hắn ta thất thần gọi một tiếng: “Tiểu thiếu gia.”

Bây giờ Thẩm Thính đã là trại chủ trại Bạch Thủy, người ngoài không biết thân phận trước kia của Thẩm Thính, đương nhiên không biết tiếng “thiếu gia” kia có nghĩa là gì.

Nhưng Tiết Vô Vấn biết, chính vì biết, nên hắn không thể để Vệ Xuân biết, đệ đệ của nàng, thiếu niên từng có chí lớn làm Đại tướng quân Vệ Cẩn, lại vào cung làm thái giám.

Bình Luận (0)
Comment