Hai ngày sau, tại Ngọc Kinh lâu.
Tiết Vô Vấn mân mê chén rượu trong tay, nhìn chăm chú vào lư hương nghi ngút khói, chẳng biết đang suy tư điều gì.
Mãi đến khi Tô Ngọc Nương dẫn một vị lang quân trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, hắn mới hơi hoàn hồn, đưa mắt nhìn người vừa đến.
“Nên gọi ngươi là Vệ Cẩn?” Hắn khẽ nhếch môi cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Hay là Hoắc Giác?”
Hoắc Giác bình tĩnh đáp: “Trên đời này không còn Vệ Cẩn, chỉ còn Hoắc Giác.”
Tiết Vô Vấn đánh giá hắn ta. Hai ngày nay, hắn đã phái người điều tra rõ ràng lai lịch của Hoắc Giác. Năm Thành Thái thứ sáu, vị Cử nhân bị vu oan là kẻ trộm cắp dẫn đến việc bị tước bỏ công danh chính là hắn ta.
Vào năm Thành Thái thứ bảy, sau khi trong cung chết một loạt thái giám, hắn ta mới nhân cơ hội tịnh thân vào cung.
Năm ngoái, tức mùa đông năm Thành Thái thứ chín, hắn ta được thái giám Chấp bút Ti Lễ Giám kiêm Đông Xưởng Đốc công Triệu Bảo Anh nhận làm con nuôi, từ đó mới ngoi lên được trong cung.
Tiết Vô Vấn rót một chén rượu nhạt đẩy qua, cười rất hòa nhã: “Nếu trên đời này không còn Vệ Cẩn, vậy ta không muốn ngươi xuất hiện trước mặt Vệ Xuân, ít nhất là trong vòng hai năm.”
Nghe Tiết Vô Vấn nhắc đến Vệ Xuân, nét mặt bình tĩnh của Hoắc Giác khẽ động.
“Ngươi để tỷ tỷ làm thiếp.” Hắn ta nhìn Tiết Vô Vấn chằm chằm: “Nữ nhi Vệ gia không bao giờ làm thiếp.”
Tiết Vô Vấn nhìn thẳng vào mắt hắn ta, một lát sau, khẽ cười: “Cả đời này ta sẽ không có ai khác, chỉ có nàng. Còn về danh phận, ngươi muốn nàng giống như ngươi, từ bỏ họ tên, đổi tên đổi họ để gả cho ta? Tính tình tỷ tỷ ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
Hoắc Giác nhìn kỹ khuôn mặt Tiết Vô Vấn, đôi mắt đen láy không chút ánh sáng kia dường như muốn nhìn thấu lòng người.
“Giác cảm tạ Thế tử đã cứu a tỷ một mạng, nếu Thế tử có thể bảo vệ a tỷ bình an cả đời, ngày sau Giác nhất định sẽ thay a tỷ báo đáp ân tình này.” Nói xong, hắn ta đứng dậy, cung kính hành lễ với Tiết Vô Vấn.
Mười ba năm trước, Tiết Vô Vấn đã từng gặp qua vị tiểu công tử Vệ gia này từ xa, khi đó tuy hắn ta còn nhỏ tuổi nhưng lại giống như mặt trời, kiêu hãnh và tràn đầy sức sống. Giờ đây, hắn ta cúi thấp cái đầu từng ngẩng cao, bình tĩnh và khiêm nhường hành đại lễ tạ ơn hắn.
Tiết Vô Vấn cụp mắt xuống.
“Ngươi không cần cảm tạ ta, cũng không cần báo ân, ta cứu tỷ tỷ ngươi chỉ vì bản thân ta. Hôm nay mạo muội mời ngươi đến, cũng chỉ là xuất phát từ tư tâm, không muốn tỷ tỷ ngươi đau lòng.”
Nói xong, hắn cầm lấy thanh Tú Xuân đao bên cạnh, định cáo từ.
Bỗng nhiên, từ hành lang bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã, cửa “kẽo kẹt” một tiếng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Vệ Xuân kéo tấm mạng che mặt xuống, thở hổn hển bước nhanh vào trong.
Tô Ngọc Nương theo sát phía sau nàng, vẻ mặt áy náy nhìn Tiết Vô Vấn: “Thế tử.”
Tiết Vô Vấn nhìn Vệ Xuân đã đỏ hoe mắt, ném Tú Xuân đao trở lại bàn, nói: “Không sao, ra ngoài đi.”
Tô Ngọc Nương vội vàng đáp lời, bà ấy vừa đi, Vệ Xuân lập tức quay đầu nhìn Tiết Vô Vấn, nói: “Tiết Vô Vấn, chàng cũng ra ngoài đi.”
Giọng nàng run rẩy, những ngón tay trắng nõn cũng đang run lên.
Tiết Vô Vấn lấy chiếc áo choàng lớn bên cạnh, bước đến chỗ nàng, khoác áo choàng lên người nàng, nói: “Một khắc sau, ta sẽ vào đón nàng về.”
Sau khi Tiết Vô Vấn rời đi, Vệ Xuân tham lam nhìn Hoắc Giác, nước mắt lưng tròng, cười gọi: “A Cẩn.”
Tuy mười năm không gặp, nhưng nàng nhận ra ngay, đây là đệ đệ của nàng. Đệ đệ khi cười lên sẽ lộ ra hàm răng trắng, lớn tiếng nói muốn kế thừa y bát của ông ngoại, làm Đại tướng quân bảo vệ Thanh Châu.
Hoắc Giác nuốt nước bọt vài lần, cũng khẽ nhếch môi, gọi: “A tỷ.”
Vệ Xuân đã chờ đợi tiếng “A tỷ” này rất lâu rất lâu, nàng tiến lên ôm chặt lấy đệ đệ, động tác quá vội vàng, đến cả chiếc áo choàng Tiết Vô Vấn khoác cho nàng rơi xuống đất cũng không hay biết.
“Xin lỗi, A Cẩn, tỷ tỷ đến muộn rồi! Đều tại tỷ tỷ không tìm được đệ sớm hơn!” Nước mắt tuôn rơi, nàng cuối cùng không nhịn được, khóc nức nở: “Không nên để đệ gánh chịu những điều này! Là tỷ tỷ vô dụng! Tỷ tỷ không bảo vệ được đệ!”
Dù Vệ Xuân có nghĩ thế nào cũng không ngờ vị Hoắc công công quyền cao chức trọng mà Tiết Vô Vấn nói đến chính là đệ đệ của nàng.
Đệ đệ tràn đầy nhiệt huyết như mặt trời của nàng rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tội lỗi, mới bị ép vào cung làm thái giám!
Bên ngoài cửa, Tiết Vô Vấn nghe tiếng khóc bên trong, mím chặt môi.
Hắn chỉ từng thấy cô nương này khóc một lần, lần đó nàng khóc thậm chí còn không thê thảm bằng lần này.
Cảm giác bất lực, như cơn gió lạnh len lỏi vào từng kẽ xương, mạnh mẽ bám riết lấy hắn.
***
Lần này Hoắc Giác lĩnh mệnh xuất cung, không thể ở lại Ngọc Kinh lâu lâu.
Hai tỷ đệ thậm chí còn chưa nói chuyện được một khắc, hắn đã phải rời đi.
“Tỷ tỷ, mối thù của Vệ gia và Hoắc gia hãy để đệ báo. Tỷ đừng nghĩ gì cả, an phận ở lại phủ Định Quốc Công dưỡng thai. Nếu ông ngoại biết tỷ sắp làm mẹ, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Vệ Xuân gật đầu: “Đệ ở trong cung mọi việc cẩn thận, tỷ chỉ cần đệ sống tốt, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Hoắc Giác cười không phủ nhận, bước ra khỏi Văn Oanh các.
Tuyết đêm càng lúc càng rơi dày.
Trên đường trở về phủ Định Quốc Công, Tiết Vô Vấn ôm Vệ Xuân vào lòng, dịu dàng hỏi: “Giận ta sao?”
Vệ Xuân mệt mỏi lắc đầu, gối đầu lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta không giận chàng. Tiết Vô Vấn, chàng thay ta bảo vệ A Cẩn thật tốt, được không? Bây giờ đệ ấy ở trong cung, cô độc một mình, không nơi nương tựa, ta sợ, ta thật sự rất sợ.”
“Ta có thể bảo vệ hắn.” Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn nàng” “Vệ Xuân, nàng sống một ngày thêm thì ta bảo vệ hắn một ngày.”
Khi xe ngựa đến phủ Định Quốc Công, Vệ Xuân đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Bế nàng vào Vô Song Viện xong, Tiết Vô Vấn ra khỏi viện.
Ám Lục, Ám Thất quỳ trên mặt đất, nói: “Thuộc hạ canh giữ không chu đáo, không kịp thời ngăn cản Ngụy di nương đến Ngọc Kinh lâu, xin Thế tử trách phạt.”
Tiết Vô Vấn xoa xoa ấn đường, chắc Vệ Xuân bắt đầu nghi ngờ từ khi hắn từ trại Bạch Thủy trở về.
Chỉ là hôm nay nàng có thể đánh lạc hướng Ám Lục, Ám Thất rồi lén xuất phủ, quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.
Xem ra gần phủ Định Quốc Công nhất định có người của trại Bạch Thủy, để nàng sai khiến.
“Đứng dậy đi, hai người các ngươi đến Trung Châu tìm một vị đại phu.” Hắn lấy ra bức chân dung Hoắc Giác đưa cho từ trong tay áo, nói: “Vị đại phu đó tên là Phương Tự Đồng, trông như thế này, các ngươi tìm được ông ta, nhớ phải lấy lễ đối đãi, mời ông ta đến phủ Định Quốc Công làm khách.”
Ám Lục, Ám Thất lĩnh mệnh rời đi.
Tiết Vô Vấn dặn dò xong rồi vào phòng ngay.
Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến, cả căn phòng mờ ảo.
Vệ Xuân ngủ không yên giấc, gần như ngay lúc hắn vén màn lên đã mở mắt.
“Tiết Vô Vấn, chàng ôm ta ngủ.” Nàng nói.
“Vệ Xuân, ta còn chưa tắm rửa.” Tiết Vô Vấn cúi người chạm vào trán nàng, dỗ dành: “Cho ta thời gian một chén trà, được không?”
Ngày thường nếu hắn chưa tắm rửa thay y phục đã lên giường, cô nương này sẽ rất đường hoàng không cho hắn ôm, cũng không cho hắn hôn.
Thời gian một chén trà chỉ đủ để hắn tắm nước lạnh, Vệ Xuân nắm chặt lấy tay áo hắn, nói: “Ta không chê chàng, chàng mau ôm ta.”
Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài mảnh mai của nàng, đành phải cởi y phục trên người, chỉ mặc một chiếc quần lót lên giường.
Từ khi bụng Vệ Xuân lộ rõ, hắn không thể ôm nàng ngủ như trước nữa, chỉ có thể ôm nàng từ phía sau, giống như hai chiếc thìa úp sát vào nhau.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào bên tai nàng, Vệ Xuân khẽ nói: “Chỉ tối nay thôi, ngày mai chàng vẫn phải tắm rửa xong mới được lên giường.”
Tiết Vô Vấn khẽ cười: “Chỉ có nàng mới đỏng đảnh, ngủ nhanh đi.”
Tiết Vô Vấn đợi đến khi cô nương trong lòng thở đều đều, mới từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng chưa ngủ được hai canh giờ, cô nương trong lòng bỗng run lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Tiết Vô Vấn, ta đau bụng.” Vệ Xuân nghiến răng nói, vừa dứt lời, phía dưới “ào” một tiếng, trào ra một dòng nước: “Ta sắp sinh rồi.”
“Ta sắp sinh rồi.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tiết Vô Vấn nghiêm nghị, vội vàng khoác thêm áo ngoài, bước nhanh ra ngoài dặn dò người hầu mau gọi Triệu Khiển tới.
Cả Vô Song viện lập tức sáng trưng đèn đuốc. Tiếng động bên này nhanh chóng kinh động tới Tiết lão phu nhân. Bà ấy đích thân tới Vô Song viện, chỉ huy đám người hầu đun nước nóng, thái lát sâm.
Đợi tới khi từng chậu nước nóng được bưng vào trong điện, bà ấy mới mệt mỏi ngồi xuống hành lang, chậm rãi xoay xoay chuỗi Phật châu trên tay, khẽ đọc kinh Phật.
Thời gian mang thai của Vệ Xuân mới vừa qua bảy tháng. Thân thể nàng vốn yếu ớt, đêm nay e rằng sẽ là một trận chiến khó khăn.
Tiết lão phu nhân đoán không sai. Vệ Xuân ở bên trong vật lộn suốt cả đêm mà đứa trẻ vẫn chưa chào đời. Nước ối đã cạn, nếu đứa trẻ không ra sẽ dễ bị ngạt, nặng thì có thể chết ngạt.
Mấy bà mụ có kinh nghiệm thấy tình hình nguy cấp, vội vàng chạy ra hỏi Tiết Vô Vấn: “Giữ lớn hay giữ nhỏ?”
Mặt mày Tiết Vô Vấn tái mét, quát lớn: “Giữ lớn!”
Nói xong, hắn đẩy mấy bà mụ ra, vén màn vải lên, sải bước vào phòng trong.
Trên giường một mảng máu tươi, Vệ Xuân nằm đó, sắc mặt trắng bệch. Thấy Tiết Vô Vấn bước vào, nàng khẽ nhếch môi, nói với hắn: “Đêm qua ta nằm mơ, mơ thấy chúng ta trở về núi Thanh Vân, chàng dắt Toái Băng đưa ta lên đạo quán. Tiết Vô Vấn, đứa nhỏ này đặt nhũ danh là A Thiền, được không?”
Tiết Vô Vấn đáp: “Được.”
Vệ Xuân nói tiếp: “A Thiền nhà chúng ta còn quá nhỏ, chưa tìm đúng đường ra. Chàng hãy gọi Triệu Khiển vào đây. Trước kia ta từng nghe Phương thần y nói qua một cách, có thể bình an đưa đứa nhỏ ra ngoài.”
Tiết Vô Vấn nắm lấy tay nàng: “Vệ Xuân…”
“Tiết Vô Vấn, ta đã nói ta sẽ bình an sinh đứa nhỏ này, chàng tin ta.” Vệ Xuân cố nén từng cơn đau dữ dội ở bụng, kiên quyết nói: “Chàng mau gọi Triệu Khiển vào đây.”
***
Năm Thành Thái thứ mười, ngày mười ba tháng mười, lúc rạng đông, Vệ Xuân sinh hạ một nữ nhi, nhũ danh A Thiền.
Tiết Vô Vấn tận mắt nhìn Triệu Khiển mổ bụng nàng, lấy đứa trẻ bê bết máu ra khỏi bụng nàng.
Ba ngày sau, Vệ Xuân tỉnh lại.
Nàng vừa mở mắt đã thấy Tiết Vô Vấn đang nằm gục bên giường ngủ thiếp đi. Mấy ngày nay hắn chắc hẳn không được ngủ yên giấc, quầng thâm dưới mắt đen sì, râu ria lún phún mọc dài.
Vệ Xuân cảm thấy đau khắp người, không nhịn được mà khẽ cử động ngón tay.
Tiết Vô Vấn lập tức mở mắt, chống tay ngồi dậy nhìn nàng, giọng khàn khàn hỏi: “Vệ Xuân, nàng đói chưa?”
Mấy ngày nay Vệ Xuân bị ép uống không ít thuốc, miệng đắng ngắt. Nàng nhìn Tiết Vô Vấn, nói: “Đắng, ta muốn uống nước mật ong.”
Ngừng một chút, nàng lại nói: “Tiết Vô Vấn, ta đau lắm.”
Cô nương này vốn sợ đau, vết mổ dài trên bụng tuy đã được khâu lại, nhưng vì vết thương sâu, không mất hai ba tháng thì không thể khỏi được.
Tiết Vô Vấn nói: “Một lát ta sẽ bảo Triệu Khiển lấy chút ma phế tán đến, uống vào sẽ hết đau.”
Nói xong hắn lập tức ra ngoài, sai người đi tìm Triệu Khiển, rồi tự mình đến phòng bếp lấy nước mật ong, đút từng thìa từng thìa cho Vệ Xuân uống.
Vệ Xuân uống hết một chén nước mật ong, lại uống thêm ma phế tán.
Đồng ma ma ôm A Thiền bước vào, đặt đứa nhỏ nằm bên cạnh Vệ Xuân, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cô nương hãy nhìn tiểu chủ tử đi ạ. Tiểu chủ tử rất ngoan, lúc chào đời tiếng khóc rất to, rất khỏe mạnh.”
A Thiền sinh non, điều Vệ Xuân lo lắng nhất chính là cô bé sẽ có một thân thể yếu ớt. Giờ nghe Đồng ma ma nói vậy, nàng thật sự vui mừng.
Nàng rất muốn ôm đứa nhỏ đang nằm trong tã lót, nhưng nàng quá yếu ớt, ngay cả sức lực để nâng tay cũng không có, chỉ đành nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn A Thiền.
Đứa trẻ mới sinh ba ngày, thật sự nhìn không ra được gì, nhưng Vệ Xuân lại cảm thấy đứa trẻ này giống Tiết Vô Vấn.
“Tiết Vô Vấn, đứa nhỏ này giống chàng.”
Tiết Vô Vấn cũng nhìn A Thiền, mỉm cười đáp: “Ừ.”
Vệ Xuân nghe vậy thì biết hắn đáp cho có lệ, quay đầu nhìn hắn: “A Thiền thật sự giống chàng.”
Tiết Vô Vấn đành phải nghiêm túc nói: “Ừ, giống ta.”
Vệ Xuân lại nói: “Tiết Vô Vấn, ta đã nói ta sẽ bình an sinh A Thiền.”
Nàng ngước mắt lên, hơi ngẩng đầu, như đang nói, chàng xem, ta đã làm được, ta giỏi lắm phải không.
Tiết Vô Vấn mỉm cười hôn lên khóe môi nàng: “Cảm ơn. Đại nương tử Vệ gia Thanh Châu quả thật là cô nương lợi hại nhất trên đời này.”
Đồng ma ma đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong nháy mắt lại đỏ hoe mắt.
Ngày hôm đó, bà ấy đã nghe thấy những lời Triệu đại phu nói với Thế tử. Triệu đại phu nói, thân thể của cô nương giờ đây đã như đèn sắp cạn dầu…
Đồng ma ma không nỡ làm phiền họ, lặng lẽ lau nước mắt rồi bước ra ngoài.
Cây mai trong sân giữa gió rét đã nhú ra những nụ hoa nhỏ. Đến tháng hai năm sau, khi những nụ hoa này nở rộ thành từng chùm hoa rực rỡ, Vệ Xuân cuối cùng cũng có thể xuống giường.
Vào tháng tư, Phương Tự Đồng đang ẩn danh ở Trung Châu bị Ám Lục, Ám Thất cưỡng ép “mời” về phủ Định Quốc Công.
Ông lão vốn đang tức giận đến mức râu dựng ngược, khi nhìn thấy Vệ Xuân đang ngồi ở hành lang, bỗng nhiên im bặt.
Ngày hôm đó, tinh thần của Vệ Xuân tốt hơn nhiều ngày trước. Nàng cầm một chiếc quạt lá, mỉm cười trò chuyện với Phương Tự Đồng suốt cả buổi chiều.
Phương Tự Đồng thở dài: “Xuân nha đầu, sao con lại cố chấp như vậy? Chính vì tâm bệnh mà con mới hành hạ thân thể mình đến nông nỗi này!”
Vệ Xuân ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo, hỏi Phương Tự Đồng: “Phương thần y đã từng quay về Thanh Châu chưa? Cây vải ở vườn cây ăn quả còn sống không?”
Phương Tự Đồng sững người: “Cây vải đó đã chết trong trận bão tuyết năm Thành Thái thứ bảy rồi.”
Vệ Xuân cụp mắt xuống. Mấy năm nay, ai ai cũng nói với nàng rằng cây vải ở Thanh Châu vẫn còn sống. Nhưng nàng biết, cây vải đó không thể sống được mấy năm, hóa ra đã chết từ ba năm trước.
Sau khi Phương Tự Đồng đến Vô Song viện, mỗi ngày ông ấy đều châm cứu cho Vệ Xuân, thuốc thang cũng không hề gián đoạn, ngày ba lần.
Vệ Xuân dần dần có sức lực, thỉnh thoảng tinh thần tốt, còn có thể bế A Thiền một lúc.
Đúng như lời Đồng ma ma nói, tiểu nha đầu này quả thật rất ngoan. Tuy lúc chào đời có yếu ớt hơn những đứa nhỏ khác một chút, nhưng đến khi được một tuổi thì không khác gì những đứa trẻ cùng tuổi.
Tiết lão phu nhân yêu thương tiểu nha đầu này vô cùng, luôn miệng gọi là bé cưng.
Tiết Vô Vấn còn cười nói với Vệ Xuân rằng, hồi nhỏ hắn chưa từng được bà nội cưng chiều như vậy.
Trong phủ có thêm một đứa nhỏ, quả thật náo nhiệt hơn không ít.
Ngay cả Thôi thị vốn không thích về Thịnh Kinh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sang năm sẽ cùng Định Quốc Công về Kinh báo cáo công việc, để được nhìn mặt cháu gái.
Khi A Thiền tròn một tuổi, Vệ Xuân đã không còn bế nổi cô bé.
Tiểu nha đầu cũng không chê nàng bệnh tật, thích bò quanh nàng, đôi khi còn cười khanh khách rồi nhào vào lòng nàng.
Không lâu sau tiệc thôi thôi của A Thiền, Tiết Vô Vấn phải xuống phía Nam làm nhiệm vụ.
Ở Trung Châu xuất hiện một kẻ tà đạo tên là “đạo nhân Hồng Liên”. Kẻ này xuất hiện trong trận bão tuyết năm Thành Thái thứ bảy, chỉ trong vài năm đã thu hút được không ít tín đồ, nghe theo hiệu lệnh của hắn ta, quyền uy như một ông vua con.
Tiết Vô Vấn đặc biệt vào cung, tự mình xin đi Trung Châu bắt đạo nhân Hồng Liên. Thành Thái Đế luôn tín nhiệm hắn nên đã đồng ý.
Một ngày trước khi lên đường, Vệ Xuân tự tay làm cho hắn một túi thơm, trên đó chỉ thêu một chùm vải đỏ tươi.
Tiết Vô Vấn sờ lên chùm vải, ôm nàng vào lòng, hỏi: “Sợ ta ra ngoài làm việc sẽ quên nàng sao?”
Nói rồi, hắn khẽ gọi bên tai nàng: “Tiểu Lệ Chi.”
Vệ Xuân ngước mắt nhìn hắn. Người đàn ông này mỗi khi động t.ình đều thích gọi nàng như vậy bên tai, khi muốn làm chuyện xấu còn ép nàng gọi hắn là “Thế huynh”.
Vệ Xuân vòng tay quanh cổ hắn, đáp: “Vâng.”
Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nói: “Ta đi nhiều nhất một tháng, ta sẽ nhanh chóng trở về đón Giao Thừa cùng nàng và A Thiền.”
Vệ Xuân không nói gì, hơi nghiêng đầu, chủ động hôn hắn.
Tiết Vô Vấn nào đã từng thấy nàng chủ động như vậy?
Sững người một lát rồi đỡ lấy gáy nàng. Hắn không dám hôn quá sâu, cô nương này quá yếu ớt, cả người gầy gò nhẹ bẫng. Đôi khi nửa đêm thức giấc, hắn luôn nhịn không được phải dò xét hơi thở của nàng.
Thật ra, lần này hắn đi bắt đạo nhân Hồng Liên, kỳ thực là vì “thuật mượn mệnh” trong miệng kẻ đó.
Đạo nhân Hồng Liên tự xưng mình dựa vào thuật mượn mệnh này mà sống được mấy trăm năm.
Thành Thái Đế muốn có thuật mượn mệnh, hắn cũng muốn.
Hắn vốn không tin những tà thuật, chỉ tin vào đao trong tay mình.
Tuy nhiên, khi nhìn Vệ Xuân ngày càng gầy yếu, chàng không thể không thừa nhận sức người có hạn, cũng không thể không đặt hy vọng vào những tà thuật hư vô này.
Hắn đương nhiên sẽ không mượn mạng người khác để kéo dài mạng sống cho Vệ Xuân, hắn chỉ mượn mạng sống của mình cho nàng.
Nếu hắn có hai mươi năm, thì hắn sẽ chia mười năm cho nàng.
Hắn chỉ muốn sống lâu hơn nàng một ngày.
Cô nương này thích sạch sẽ và thích thơm tho, bất kể lúc nào cũng phải ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ. Cho dù sau khi chết, chắc chắn cũng muốn ngủ ở một nơi sạch sẽ và thơm tho, hắn phải tìm cho nàng một nơi như vậy mới có thể nhắm mắt.
Tiết Vô Vấn chỉ hơi phân tâm một chút, tay của cô nương này đã lần mò đến thắt lưng hắn.
Tiết Vô Vấn nắm lấy tay nàng, khàn giọng nói: “Vệ Xuân, không được.”
Vệ Xuân nhìn hắn, hỏi: “Có phải chàng thấy ta không còn đẹp nữa không?”
Từ khi nàng sinh A Thiền, hắn đã không còn chạm vào nàng nữa. Vệ Xuân biết nàng bây giờ đã mất đi nhan sắc, giống như một đóa hoa đã khô héo, không còn tươi tắn nữa. Huống hồ trên bụng nàng còn có thêm một vết sẹo dài dữ tợn, ngay cả nàng cũng thấy nó xấu xí.
Tiết Vô Vấn bị lời nàng nói làm cho bật cười, ôm eo nàng kéo lại gần, nói: “Tự mình cảm nhận xem, Vệ Xuân, cho dù ngày nào đó nàng già đến mức rụng hết răng, phản ứng của ta với nàng cũng sẽ không giảm đi một chút nào.”
Vệ Xuân nhìn hắn, nói: “Vậy chàng hãy làm ta đi.”
Huyệt thái dương của Tiết Vô Vấn giật mạnh.
Quả thật là phong thủy luân chuyển, trước kia đều là hắn nói những lời hỗn xược như vậy. Có khi nói nhiều quá, chọc giận nàng, nàng còn cắn hắn một cái.
Lúc này nàng học theo, nói còn trơn tru hơn cả hắn.
Nhịn xuống, hắn vỗ nhẹ vào mông nàng một cái, nói: “Đợi khi nào thân thể nàng khỏe mạnh rồi nói.”
Vệ Xuân thấy hắn một mực không chịu, đành phải cúi đầu xuống, cằm tựa lên vai hắn. Nàng nhẹ nhàng nói: “Tiết Vô Vấn, chàng không được giận ta.”
Sau khi tắt đèn, Vệ Xuân gối đầu lên ngực hắn.
Tiết Vô Vấn luôn cảm thấy cô nương này hôm nay đặc biệt dính người, cứ nghĩ là nàng không nỡ để hắn rời đi, đành phải nhắc lại lần nữa: “Vệ Xuân, nhiều nhất một tháng ta sẽ trở về.”
Vệ Xuân nhắm mắt lại, “Ừm” một tiếng, ngón tay thon dài đặt lên ngực hắn, khẽ nói: “Tiết Ký Dữ, nếu có kiếp sau, ta, Vệ Xuân, sẽ là thê tử của chàng trước, rồi mới là nữ nhi Vệ gia.”