Tần Dự Hằng giận dữ đẩy cửa, xông thẳng vào văn phòng của Tần Thiên.
Ngồi trên ghế, Tần Thiên bị hành động bất ngờ ấy làm giật mình, vai run lên một cái. Nhìn rõ người bước vào, sắc mặt ông ta liền sa sầm:
“Con làm gì vậy?”
Tần Dự Hằng đi thẳng tới, dốc hết hộp đồ trong tay xuống bàn.
Vừa nhìn thấy đống ảnh, mặt Tần Thiên càng khó coi hơn:
“Con… con… con lấy những tấm ảnh này ở đâu ra?”
“Ba, chẳng lẽ ba không nên giải thích sao?” Tần Dự Hằng lạnh giọng, mắt gắt gao nhìn ông ta.
Tần Thiên cúi mắt nhìn những bức ảnh vương vãi trên bàn, trầm mặc một lúc rồi từ từ đứng dậy, bước tới vỗ nhẹ lên vai con trai, khuyên nhủ:
“Con trai à, ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói.”
Tần Dự Hằng hất nhẹ vai, miễn cưỡng ngồi xuống:
“Được, vậy ba nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Ba làm vậy có xứng với mẹ con không?”
Tần Thiên xua tay, ra hiệu bảo cậu đừng ngắt lời.
Đợi con trai yên lặng, ông ta mới ung dung cất giọng:
“A Hằng, ba biết khi thấy những bức ảnh này, con nhất định rất tức giận.” Ông ta dừng một chút rồi tiếp:
“Nhưng con nghĩ xem, ba nào có bạc đãi mẹ con? Chỉ là ở bên ngoài ba… ham vui một chút thôi. Với lại những người phụ nữ kia cũng sẽ không đến gây sự với mẹ con. Bình thường con xin tiền, có khi nào ba không cho đâu?”
Nói xong, thấy Tần Dự Hằng im lặng, ông ta bèn nói tiếp:
“Chuyện này coi như bỏ qua đi. Con vẫn là con trai của ba, sẽ không vì ba nuôi bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia mà thay đổi, đúng không?”
Chỉ vài câu, Tần Dự Hằng đã bị ông ta thuyết phục. Trong lòng tuy vẫn khó chịu vì ba làm ra những chuyện này, nhưng phải công nhận ông ta nói không sai: bất kể thế nào, mình vẫn là con trai của Tần Thiên. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông ta vẫn sẽ tìm cách bảo vệ anh ta.
Giọng anh ta dịu đi vài phần:
“Chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ con biết.”
Tần Thiên thản nhiên đáp:
“Yên tâm, mẹ con tính tình mềm yếu, dù biết cũng chẳng làm được gì.”
“Không được, tuyệt đối không thể để bà ấy biết.” Ánh mắt Tần Dự Hằng lóe lên tia bất mãn. Dù bình thường có lêu lổng thế nào đi nữa, nhưng Tần Minh cũng là mẹ ruột của cậu.
“Được rồi, bà ấy sẽ không biết đâu. Mấy cô gái ba nuôi đều rất ngoan ngoãn.” Nói đến đây, Tần Thiên còn tỏ vẻ đắc ý.
Tần Dự Hằng nhìn chằm chằm đống ảnh đầy ám muội trên bàn, sắc mặt vẫn khó coi.
Lúc này Tần Thiên mới hỏi:
“Con lấy những ảnh này ở đâu?”
“Không biết, là một bưu kiện nặc danh, mở ra đã thấy cả hộp ảnh, ngoài ra không có gì hết.”
“Bưu kiện nặc danh?” Tần Thiên thoáng nhíu mày, cảm thấy không đơn giản.
Ông ta tùy ý lật mấy tấm ảnh. Có vài tấm rõ ràng là bị theo dõi, chụp lén, nhưng cũng có những cảnh riêng tư chỉ có thể lấy từ camera giám sát trong khu nhà. Rõ ràng phía sau có người đang giở trò.
Tần Dự Hằng cũng nhận ra điểm bất thường:
“Ba, chẳng lẽ ba đắc tội với ai bên ngoài rồi?”
Tần Thiên cau chặt mày:
“Nhưng sao có thể lấy được cả những cảnh từ hệ thống giám sát? Chỗ ở của ba đều bảo mật rất tốt.”
Nghe vậy, Tần Dự Hằng cũng lờ mờ cảm nhận được mức độ nghiêm trọng:
“Nghĩa là phía sau người này có thế lực không nhỏ?”
“Đúng vậy, chỉ là không biết rốt cuộc ai đã gửi những thứ này cho con.” Tần Thiên siết chặt nắm đấm, bắt đầu thấy lo lắng. Bởi kẻ địch còn trong bóng tối, ông ta lại ở ngoài sáng, không biết đối phương là ai.
Tần Dự Hằng nhún vai, tỏ vẻ không mấy quan tâm:
“Ba tự lo đi, chuyện của ba con không muốn quản. Miễn sao giấu được mẹ con là được.” Dứt lời liền đứng dậy, “Con đi trước. Ảnh thì để lại cho ba tự xử lý.” Nói rồi xoay người rời khỏi văn phòng Tần Thiên.
…
Văn phòng tổng tài tập đoàn Mẫn thị.
Nghe xong đoạn ghi âm Lục Tư Viễn gửi, Mẫn Dục Hàn ngẩng mắt liếc anh ta:
“Cậu còn gắn cả máy nghe lén trong văn phòng Tần Thiên?”
“Không chỉ máy nghe lén, cả camera tôi cũng lắp rồi.” Lục Tư Viễn vừa nói, vừa thấy ánh mắt khó tin của anh, liền gãi đầu, “Tất nhiên là tôi tranh thủ lúc mọi người tan ca rồi.”
Mẫn Dục Hàn nhướn mày:
“Cậu biết công ty có hệ thống giám sát đúng không? Đường hoàng xông vào như vậy, lỡ bị phát hiện thì giải thích thế nào?”
Lục Tư Viễn đã chuẩn bị từ trước:
“Cậu yên tâm, sau khi lắp xong tôi liền mượn danh nghĩa của cậu, vào phòng giám sát xóa hết đoạn ghi hình đó rồi.”
“Cậu cũng to gan thật, làm việc còn lôi cả tên tôi vào.” Mẫn Dục Hàn tuy ngoài miệng châm chọc, nhưng trong lòng lại thấy anh ta làm thế rất có tác dụng.
“Nhưng mà, anh họ cậu đúng là vô dụng thật, lại chọn cách bao che cho Tần Thiên.” Lục Tư Viễn kéo ghế, ngồi xuống đối diện anh.
Thấy Mẫn Dục Hàn im lặng, anh ta lại đưa thêm vài tấm ảnh và một bản chẩn đoán bệnh án.
“Cái gì đây?” Mẫn Dục Hàn liếc qua.
Lục Tư Viễn lấy bản bệnh án ra, chậm rãi nói:
“Bạch Phương Y mang thai rồi.”
Mẫn Dục Hàn khẽ nhếch môi, giọng đầy hứng thú:
“Mang thai? Con của Tần Thiên?”
Nghe nhắc tới, Lục Tư Viễn nở nụ cười mập mờ:
“Chuyện này… tôi không dám chắc đâu.”
Mẫn Dục Hàn cau mày:
“Ý cậu là, đứa bé có thể là của người khác?”
“Đúng thế. Điều tra cho thấy, mấy lần đi khám thai đều là có một người đàn ông khác đi cùng Bạch Phương Y, quan hệ giữa hai người trông rất thân mật.” Nói rồi, Lục Tư Viễn rút từ tập ảnh ra một tấm, đưa cho Mẫn Dục Hàn.
Trong ảnh, người đàn ông đang ân cần đỡ lấy eo Bạch Phương Y.