Tiểu Thanh Mai Ngoan Ngoãn - Bào Phu Thái Phi Đường

Chương 113

Từ sau khi Bạch Phương Y mang thai, Tần Thiên mỗi tuần ít nhất cũng sẽ dành ba bốn ngày đến thăm cô.

Nói là đến thăm Bạch Phương Y, nhưng chi bằng nói là ông ta đang nhớ nhung đứa con trong bụng cô thì đúng hơn.

Tần Thiên đưa tay sờ vào bụng cô tròn căng như quả bóng hơi:

“Tiểu bảo bối chỉ cần thêm hai tháng nữa là có thể chào đời rồi.”

Bạch Phương Y khẽ mỉm cười, rồi làm bộ nũng nịu:

“Đúng thế, dạo này em bé khá nghịch ngợm.”

“Vậy chắc là con trai rồi, hiếu động như vậy mà.”

Tần Thiên vẫn hy vọng sẽ sinh con trai, ông ta là điển hình cho kiểu đàn ông mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Lời vừa dứt, Bạch Phương Y mím môi, ấp úng mở miệng:

“Anh… nếu… nếu con là bé trai, thì chẳng phải nó sẽ… không phải giống em, không có danh phận gì sao?”

Nghe vậy, Tần Thiên cũng thoáng sững người. Đây đúng là vấn đề ông ta chưa tính đến. Dù thế nào thì sau khi con ra đời, ông ta cũng phải cho đứa nhỏ một cái danh chính ngôn thuận. Xem ra việc này cần nghĩ cách giải quyết.

“Y Y, sẽ không như vậy đâu. Anh nhất định sẽ cho con một danh phận. Dự Hằng có được cái gì, con của chúng ta cũng sẽ có cái đó.”

Nói đến đây, giọng Tần Thiên thấp xuống:

“Chỉ là… bây giờ chuyện của tập đoàn Mẫn thị quá rắc rối, nếu việc tham ô bị bại lộ, anh sợ sẽ liên lụy đến em và con.”

Ánh mắt Bạch Phương Y thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo:

“Tập đoàn Mẫn thị vốn dĩ làm việc thủ đoạn, bên ngoài cũng đắc tội không ít người. Hay là nhân cơ hội tung vài tin đồn bất lợi với Mẫn Dục Hàn, tốt nhất khiến cổ phiếu rớt mạnh. Lúc đó, e là vị trí tổng tài kia của anh ta khó mà giữ được, các cổ đông và hội đồng quản trị nhất định sẽ có ý kiến.”

Tần Thiên nghe xong liền chăm chú nhìn cô.

Bạch Phương Y bị ánh mắt đó khiến lòng bàn tay ướt mồ hôi, vội né tránh, giọng run run:

“Anh… sao nhìn em như vậy?”

Ngay sau đó, Tần Thiên phá lên cười:

“Y Y của anh thật thông minh, sao có thể nghĩ ra cách này chứ?”

Lúc ấy, Bạch Phương Y mới thở phào, lại nở nụ cười dịu dàng:

“Em chỉ muốn giúp anh giải sầu thôi mà.”

“Đúng là một cách hay. Anh sẽ cho người đi điều tra Mẫn Dục Hàn. Anh không tin một người như cậu ta lại chẳng có chuyện gì khuất tất. Chỉ cần phơi bày ra, liền có thể hủy hoại cậu ta.”

Bạch Phương Y còn bổ sung thêm:

“Nếu không có, thì có thể tìm cách tạo ra scandal.”

Tần Thiên gật đầu:

“Quả nhiên Y Y của anh lợi hại nhất.”

Ông ta cười dữ tợn:

“Lần này mà không chơi chết thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia thì anh không mang họ Tần!”

Bạch Phương Y cúi đầu xoa bụng, trong góc khuất Tần Thiên không nhìn thấy, cô nghiến chặt răng, ánh mắt u ám — kế hoạch của cô xem ra sắp thành công rồi.

“A Hàn, Tần Thiên có động tĩnh.”

Bên phía Lục Tư Viễn từ lâu đã cho người theo dõi ông ta.

Mẫn Dục Hàn lười biếng ngẩng mắt nhìn:

“Động tĩnh gì?”

“Hắn mua chuộc mấy cô gái, muốn liên hợp lại tố cáo cậu.”

Mẫn Dục Hàn thoáng nhíu mày:

“Tố cáo? Ý cậu là gì?”

Lục Tư Viễn giải thích rõ ràng:

“Là muốn bịa đặt mấy tin đồn dơ bẩn, nói cậu có quan hệ với họ.”

Khóe môi Mẫn Dục Hàn nhếch lên khinh thường:

“Chỉ thế thôi?”

“Ừ, chỉ thế thôi. Nhưng hắn còn photoshop không ít ảnh thân mật giữa cậu và mấy cô gái đó, lại bảo họ ghi âm kể chuyện ‘quan hệ’ của mình với cậu. Giờ mấy thứ này đã được gửi đến các tòa soạn lớn.”

Mẫn Dục Hàn cau mày:

“Ngăn toàn bộ ảnh lại, một tấm cũng không được lọt ra ngoài. Chiêu Chiêu đang ôn thi, đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến cô ấy.”

Nghe vậy, Lục Tư Viễn tức cười:

“Tôi nói một đống, cuối cùng cậu chỉ lo mỗi chuyện tiểu sư muội nhà cậu bị ảnh hưởng tâm trạng?”

“Không thì sao? Tôi vốn dĩ có làm mấy chuyện đó đâu.”

Mẫn Dục Hàn nhún vai, bộ dạng hoàn toàn thờ ơ.

“Cứ để cậu xử lý. Đem toàn bộ những thứ trước đây chúng ta tra được giao cho truyền thông.”

Anh nói tiếp, giọng trầm xuống:

“Còn mấy tấm ảnh và đoạn ghi âm giả kia, tòa soạn nào dám đăng, thì tự gánh hậu quả.”

Lục Tư Viễn gật đầu:

“Được, tôi sẽ xử lý ổn thỏa, chắc chắn khiến Tần Thiên tự ăn quả đắng.”

Tần Thiên và Bạch Phương Y còn tưởng kế hoạch đã nắm chắc, nào ngờ tất cả tin tức bịa đặt đều bị chặn đứng từ trước.

Ngày hôm sau.

Tần Thiên hớn hở mở điện thoại, muốn xem tin tức về Mẫn Dục Hàn. Ai ngờ, đập vào mắt ông ta lại là tin tức liên quan đến chính mình.

Ông ta nhìn chằm chằm vào tiêu đề lớn một hồi lâu, bàn tay run rẩy không kiểm soát nổi. Ngay giây tiếp theo, tức giận đến nỗi ném thẳng điện thoại vào tường.

Bạch Phương Y bị tiếng động lớn làm cho giật mình tỉnh giấc. Cô vội vàng ngồi bật dậy, đỡ lấy bụng, đi ra phòng khách thì thấy Tần Thiên mặt mày tái mét, ngồi phịch trên sofa.

Cảnh tượng này hiếm khi thấy, khiến cô bất giác có chút sợ hãi, không dám bước lại gần, chỉ dám đứng nép bên khung cửa nhìn ông:

“Anh… sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”

Một lúc lâu sau Tần Thiên mới hoàn hồn, giọng khàn khàn:

“Anh bị Mẫn Dục Hàn chơi một vố… Xong rồi, lần này thật sự xong rồi…”

Nghe vậy, Bạch Phương Y có dự cảm chẳng lành. Vội lấy điện thoại lên xem, chỉ thấy scandal của Tần Thiên đã leo thẳng lên hot search: ảnh thân mật giữa ông ta với cô và những cô gái khác tràn ngập mạng, thậm chí ngay cả chuyện cô mang thai cũng bị phơi bày.

Cô lảo đảo lùi lại mấy bước, phải vịn vào tường mới đứng vững.

Phải rồi… cô quên mất, đối thủ của mình là Mẫn Dục Hàn. Làm sao anh ta có thể để cô và Tần Thiên qua mặt dễ dàng?

Bạch Phương Y khẽ bật cười lạnh:

“Hừ…”

Cô xoay người, kéo bước chân nặng nề về phòng ngủ. Giờ đây, Tần Thiên trong mắt cô chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào nữa, cũng chẳng đáng để cô phải tốn công lấy lòng.

Trong lúc đó, Tần Thiên chỉ còn biết nghĩ đến một cách duy nhất — đi cầu xin Mẫn Dục Hàn.

Ông ta vừa định đứng lên, chiếc điện thoại vỡ nát vừa bị ném đi bỗng vang lên chuông gọi.

Tần Thiên nhặt lên, màn hình đã nứt đến mức chẳng thấy rõ số, chỉ nghe được giọng Tần Dự Hằng từ đầu dây bên kia:

“Ba… Ông bác bảo ba về nhà ngay.”

Tần Thiên siết chặt điện thoại, giọng trầm nặng:

“Biết rồi.”

Ông ta thừa hiểu, lần này chuyện vỡ lở, với tính cách của Mẫn Minh thì không lo, nhưng Mẫn Viễn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.

Bước vào phòng, nhìn thoáng qua Bạch Phương Y, Tần Thiên chẳng nói một lời, chỉ cầm chìa khóa xe rồi bỏ đi.

Bạch Phương Y thấy ông ta rời đi, mới lấy điện thoại bấm số:

“Tần Thiên lão già này e là không thể trông cậy được nữa rồi.”

“Đợi vài ngày, để em thử moi thêm chút tiền. Số tài sản hắn đưa trước đó có thể thanh khoản, em sẽ bán đi. Sau đó chúng ta rời khỏi thành phố này.”

Cúp máy, cô đi đến phòng thay đồ. Nhìn một tủ đầy hàng hiệu trước mắt — tất cả đều là những thứ cô mua được bằng tiền của Tần Thiên trong hai năm qua. Nghĩ đến chuyện phải bán hết đi, trong lòng cô vẫn thấy không cam lòng.

Bình Luận (0)
Comment