Tiểu Thanh Mai Ngoan Ngoãn - Bào Phu Thái Phi Đường

Chương 120

Lên đến tầng hai, Hoắc Ngôn cởi áo khoác, dừng bước lại, rồi khoác lên vai Thẩm Chiêu.

Thẩm Mộ thoáng ngạc nhiên trước hành động này, Thẩm Chiêu cũng ngẩng đầu nhìn anh ta. Nhưng Hoắc Ngôn đã nhanh chóng quay lưng, tiếp tục bước đi.

Bọn họ không biết rằng, trên gương mặt lạnh lùng ấy của Hoắc Ngôn lúc này lại thoáng hiện vẻ bối rối, lúng túng. Bản thân anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại làm như vậy.

Đến phòng nghỉ, Thẩm Mộ đặt Thẩm Chiêu xuống giường, lấy áo khoác đưa lại cho anh ta:

“Cảm ơn.”

Anh cúi đầu nhìn em gái:

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ừm, anh, em nghỉ một lát là ổn, không sao đâu.” Thẩm Chiêu khẽ đáp. Từ khi Mẫn Dục Hàn mất tích, sức khỏe cô vẫn thất thường, may mắn là chưa đến mức nghiêm trọng.

Thấy sắc mặt em gái dần tốt hơn, Thẩm Mộ mới thở phào.

Anh liếc sang Hoắc Ngôn đứng một bên:

“Tôi đi rửa mặt chút, phiền anh để mắt tới Chiêu Chiêu giúp tôi.”

Rồi lại dịu dàng nói với em gái:

“Anh đi rồi quay lại ngay.”

“Vâng.”

Đối với thái độ lạnh nhạt của Hoắc Ngôn, Thẩm Mộ cũng không để bụng. Trái lại, anh còn chủ ý để Thẩm Chiêu và người kia có thời gian riêng. Nếu không phải lúc nãy Hoắc Ngôn khoác áo cho Thẩm Chiêu, anh vốn sẽ chẳng bao giờ nghĩ người này có thể là Mẫn Dục Hàn. Nhưng hành động kia… lại khiến anh một lần nữa dao động.

Thẩm Chiêu không dám nhìn Hoắc Ngôn, đành nhắm chặt mắt. Cô không thể đối diện với gương mặt giống hệt Mẫn Dục Hàn, nhưng trong đôi mắt kia lại chỉ toàn băng giá.

Hoắc Ngôn chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt không kiềm được dừng lại trên gương mặt cô thêm vài giây.

So về sắc đẹp, Nhạc Lam thậm chí còn nổi bật hơn, rực rỡ và khí chất, là kiểu đại mỹ nhân mà ai nhìn vào cũng phải khen ngợi.

Thế nhưng anh lại chẳng có chút rung động nào với cô ấy. Nhạc Lam là người đầu tiên anh gặp trong bệnh viện, cũng chính cô nói bọn họ vốn có hôn ước, là thanh mai trúc mã.

Anh tin, nhưng nửa năm qua, mỗi lần Nhạc Lam muốn thân cận, anh đều tìm lý do từ chối.

Còn hôm nay, lần đầu tiên gặp cô gái trước mặt này, anh lại thấy quen thuộc lạ thường, đến mức không kiềm được mà muốn dõi theo từng cử chỉ.

Lần đầu tiên trong nửa năm qua, anh cảm thấy tim mình rối loạn, chính là khi đối diện ánh mắt ướt át của cô. Lần thứ hai… là khi anh khoác áo cho cô.

“Anh A Ngôn, em về rồi.” Giọng Nhạc Lam vang lên, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ rối ren.

Cô bước vào, thấy trong phòng chỉ có anh và Thẩm Chiêu đang nằm trên giường, liền hỏi:

“Ơ, Thẩm Mộ đâu rồi?”

“Đi vệ sinh.” Hoắc Ngôn đáp gọn.

Thấy hơi lạnh, Nhạc Lam nhìn áo khoác trên tay anh:

“A Ngôn, cho em mượn áo nhé, em lạnh quá.”

Hoắc Ngôn thoáng do dự, bởi đó là áo vừa phủ trên người Thẩm Chiêu. Nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cho cô.

Nhạc Lam lại không hài lòng:

“Anh không thể tự khoác cho em sao?”

Anh đành phải giúp cô khoác lên, Nhạc Lam lúc này mới mỉm cười, hài lòng.

Cô nhìn thiết bị trong tay, rồi lại ngó sang Thẩm Chiêu đang nhắm mắt:

“Cô ấy ngủ rồi à? Vậy cái máy trợ thở này để đâu?”

Đúng lúc đó Thẩm Mộ quay lại, Nhạc Lam liền đưa cho anh:

“Thẩm tổng, cái này cho anh. Hai người nghỉ ngơi trước nhé, em với A Ngôn đi ra ngoài.”

Nói xong, cô kéo tay Hoắc Ngôn rời đi.

Trước khi đi, Hoắc Ngôn lặng lẽ nhìn về phía giường. Thẩm Chiêu vốn tưởng bọn họ đã đi, vừa mở mắt lại vô tình chạm ngay ánh nhìn kia, vội vàng nhắm chặt mắt lần nữa.

Anh quay đầu theo Nhạc Lam, nhưng khóe môi bất giác nhếch lên, chính anh cũng chẳng hề nhận ra.

Đợi họ đi rồi, Thẩm Mộ mới ngồi xuống cạnh giường, khẽ thì thầm:

“Dậy đi, họ ra ngoài hết rồi.”

Thẩm Chiêu hé mắt nhìn quanh, xác nhận không còn ai, mới thở phào.

“Có cần dùng máy không?” Anh đưa thiết bị lắc lắc trước mặt cô.

“Có.” Cô vội vàng nhận lấy, hít vài hơi.

“Vừa nãy em với Hoắc Ngôn có nói gì không?” Thẩm Mộ ngồi xuống giường, hỏi.

Thẩm Chiêu lắc đầu, nhẹ giọng:

“Không. Em với anh ta không quen, có gì để nói đâu.”

Thẩm Mộ cẩn trọng hỏi:

“Chiêu Chiêu, em cảm thấy anh ta có thể là A Hàn không?”

“Không thể nào… anh ấy không phải, tuyệt đối không phải A Hàn. A Hàn sẽ không đính hôn với người khác.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, như đang gắng sức thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng lại chẳng dám chắc.

Cô cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, không ngừng tuôn ra. Hơi thở rối loạn, toàn thân run rẩy, cắn chặt môi cố không bật thành tiếng.

Từ sau khi Mẫn Dục Hàn mất tích, đây là lần đầu tiên cô khóc đến mức nghẹn ngào, không thể tự kiềm chế.

Thẩm Mộ nhìn mà xót xa, ôm chặt lấy em gái, để cô vùi đầu vào ngực mình, dịu dàng xoa đầu, mặc cho cô khóc.

Cứ thế cho đến khi hơi thở của cô dần ổn định, mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay anh.

Anh khẽ đặt cô nằm xuống, cẩn thận đắp áo khoác cho cô, rồi nhắn tin cho Tống Thần Diệu, báo sẽ đưa Thẩm Chiêu về trước.

Bế cô ra ngoài, vừa xuống cầu thang, anh chạm mặt Hoắc Ngôn đang đi lên.

Lướt qua nhau, Thẩm Mộ khẽ gọi:

“Hoắc Ngôn.”

Hoắc Ngôn khựng lại, nhưng không quay đầu.

Thẩm Mộ cúi xuống nhìn em gái trong lòng, rồi thấp giọng nói:

“Cậu… thật sự là Hoắc Ngôn sao? Dục Hàn và cậu giống nhau đến mức không thể phân biệt. Chúng tôi từ nhỏ đã là hàng xóm, nhưng nửa năm trước, Dục Hàn bỗng mất tích. Suốt nửa năm, cả nhà họ Thẩm và họ Mẫn đã tìm khắp nơi, chẳng thấy chút dấu vết nào.”

Anh dừng một nhịp, ánh mắt ẩn giấu sự phức tạp:

“Dù cậu không phải là anh ấy, nhưng tôi mong cậu giữ kín chuyện này.”

Hoắc Ngôn lúc này mới cất lời:

“Được.”

“Cảm ơn.” Nói xong, Thẩm Mộ ôm em gái rời đi.

Hoắc Ngôn ngoái đầu nhìn bóng lưng họ.

Nửa năm trước, Mẫn Dục Hàn biến mất…

Mà cũng đúng nửa năm trước, tôi tỉnh lại trong bệnh viện, trí nhớ trống rỗng.

Anh nhanh chóng trở về phòng, mở máy tính tìm kiếm thông tin về Mẫn Dục Hàn, nhưng tất cả dữ liệu liên quan dường như đã bị chặn, không thể tra được gì.

Ánh mắt anh rơi vào bức ảnh chụp chung với Nhạc Lam đặt trên bàn, theo lời cô, đó là ảnh kỷ niệm thời du học.

Anh cầm lên, cố gắng tìm ra manh mối.

Kể từ sau khi nghe Thẩm Mộ nói chuyện ấy, đêm nào anh cũng ngủ không yên, mơ liên miên.

Trong mơ, anh không hề lạnh nhạt như bây giờ, mà có bạn bè, có gia đình, anh biết cười. Nhưng tất cả gương mặt đều mơ hồ. Anh chỉ nhớ mang máng, luôn có một cô gái khiến anh day dứt khôn nguôi.

Mỗi lần tỉnh dậy, anh cố gắng nhớ xem cô gái ấy đã nói gì, đã làm gì. Nhưng càng muốn nhớ… lại càng không thể nào nhớ nổi.

Bình Luận (0)
Comment