Tiểu Thanh Mai Ngoan Ngoãn - Bào Phu Thái Phi Đường

Chương 121

“Lam Lam, mấy ngày nữa con đi một chuyến đến Kinh thành đi.” Nhạc Gia Thành vừa xem báo, vừa mở miệng nói.

Nhạc Lam không hiểu sao ba lại đột nhiên nhắc đến chuyện này:

“Ba, sao lại phải đi Kinh thành ạ?”

“Con đi cùng A Ngôn đi, hai đứa coi như đi chơi, tiện thể xem thử môi trường ở đó thế nào.”

“Đến lúc đó, hai đứa rảnh thì qua thăm tập đoàn Thẩm thị và tập đoàn Mẫn thị, dù gì cũng là những tập đoàn hàng đầu ở Kinh thành, qua tham khảo xem có gì đáng để mình học hỏi.”

Nghe đến chuyện có thể đi cùng Hoắc Ngôn, Nhạc Lam tất nhiên rất vui:

“Vâng, vậy mai con với A Ngôn đi luôn, tụi con có thể ở lại chơi thêm ít ngày.”

Nhạc Gia Thành nhìn sang Hoắc Ngôn:

“A Ngôn, đến lúc đó phiền con chăm sóc Lam Lam, ở Kinh thành nó còn xa lạ, có gì chưa làm tốt thì con chỉ bảo thêm cho nó.”

Hoắc Ngôn gật đầu:

“Vâng.”

Nhạc Gia Thành hài lòng. Ban đầu ông vốn rất phản đối chuyện hôn sự của Nhạc Lam và Hoắc Ngôn, nhưng vô tình phát hiện Hoắc Ngôn quả là một nhân tài thương trường. Nhiều việc trong công ty ông còn đang loay hoay thì Hoắc Ngôn đều có cách xử lý, thậm chí am hiểu cả thị trường chứng khoán. Ngay lúc đó, ông cảm thấy con gái mình như nhặt được báu vật.

Nhạc Lam nhanh chóng đặt hai vé hạng nhất, chuyến bay sáng hôm sau đi Kinh thành.

Hôm sau.

Khu phòng chờ VIP ở sân bay.

Hoắc Ngôn ngẩng mắt nhìn Nhạc Lam, trầm giọng mở lời:

“Nhạc Lam, chúng ta hủy hôn ước đi.”

Ngón tay đang lướt điện thoại của Nhạc Lam khựng lại, cô ngẩng lên, ngỡ mình nghe nhầm:

“A Ngôn, anh nói gì cơ?”

Hoắc Ngôn lặp lại:

“Anh muốn hủy hôn ước.”

“Vì sao?” Nhạc Lam bỏ điện thoại xuống, chăm chú nhìn anh.

“Anh muốn tìm lại ký ức trước đây, anh không thể chấp nhận một bản thân không có quá khứ.”

Mỗi ngày mỗi đêm anh đều mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ, có một cô gái, tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng anh chắc chắn đó không phải Nhạc Lam. Bởi vì anh hoàn toàn không có chút rung động nào với cô. Trái lại, trong mơ anh lại rất thích người con gái kia, từng đêm quấn quýt. Nhiều lần anh muốn nhìn rõ gương mặt ấy, nhưng thế nào cũng không thể thấy rõ.

Nhạc Lam sững người, vội vàng nói:

“Nhưng chuyện đó đâu ảnh hưởng gì đến việc chúng ta kết hôn. Em từng nói rồi, chúng ta lớn lên cùng nhau, cùng học chung trường, luôn kề vai sát cánh. Từ sau trung học hai đứa mới chính thức bên nhau.”

“Đúng như em nói, vậy nếu anh khôi phục ký ức chẳng phải sẽ càng công bằng với em hơn sao?” Anh mơ hồ cảm thấy Nhạc Lam đang che giấu điều gì.

Nhạc Lam mím môi, nắm chặt lấy tay anh:

“Chúng ta cứ đi Kinh thành trước đã, chuyện này về rồi hãy nói được không?”

Hoắc Ngôn không trả lời. Nhạc Lam coi như anh đã đồng ý, cô tin rằng chuyến đi này sẽ khiến tình cảm của họ thêm khăng khít, đến lúc đó Hoắc Ngôn sẽ không nhắc tới chuyện hủy hôn ước nữa.

Máy bay hạ cánh ở Kinh thành, đã có tài xế đến đón, đưa hai người đến khách sạn năm sao đã đặt sẵn. Họ được sắp ở một phòng suite lớn, Hoắc Ngôn vốn định mở thêm một phòng khác nhưng bị Nhạc Lam ngăn lại.

Anh đành thuận theo, nhiều lắm thì ngủ trên sofa.

Hoắc Ngôn giúp cô kéo hành lý, hai người đi thẳng về phòng. Quả nhiên trong suite chỉ có một giường lớn. Anh nhìn lướt qua chiếc sofa trong phòng khách, đặt hành lý của mình cạnh đó.

Anh nhàn nhạt nói:

“Anh ngủ sofa.”

Nhạc Lam nhíu mày:

“A Ngôn, anh nói gì vậy? Chúng ta ở bên nhau lâu như thế rồi, buổi tối ngủ chung đi.”

Nói xong, cô chủ động chuyển đồ của Hoắc Ngôn vào phòng ngủ. Anh mặc kệ, cũng không muốn tranh cãi.

Nghỉ ngơi một lát trong khách sạn, Nhạc Lam dựa vào cánh tay anh, lười nhác hỏi:

“A Ngôn, anh có muốn đi đâu không?”

Anh bình thản đáp:

“Không, em quyết định là được.”

“Hay để em gọi cho Thẩm Mộ thử nhé?” Nói rồi, Nhạc Lam lấy ra danh thiếp Thẩm Mộ đã đưa cho cô trong tiệc đính hôn lần trước.

Hoắc Ngôn liếc qua tấm danh thiếp trong tay cô.

Thẩm Mộ nhìn điện thoại hiện số lạ, do dự một lúc rồi mới nhận.

“A lô, xin chào, ai vậy?”

“Xin hỏi có phải Thẩm Mộ không?”

“Đúng, là tôi.”

“Tôi là Nhạc Lam, tôi và A Ngôn vừa đến Kinh thành, muốn sắp xếp thời gian qua công ty anh một chuyến.”

Thẩm Mộ đặt bút xuống, tựa người ra sau ghế:

“Cô với Hoắc Ngôn đến rồi?”

“Vâng, đúng vậy. Ba tôi bảo chúng tôi sang đây tìm hiểu, tiện thể tham quan Thẩm thị với Mẫn thị.”

Thẩm Mộ thoáng nghĩ đến gương mặt của Hoắc Ngôn, cảm thấy lúc này anh ta không nên xuất hiện ở Mẫn thị:

“Hai người có thể đến tòa nhà chính của Thẩm thị hôm nay. Còn về Mẫn thị, chắc chuyến này không được rồi, tổng giám đốc Mẫn đang đi công tác, ít nhất vài tháng nữa mới về.” Thẩm Mộ không nói rõ là vị Mẫn tổng nào.

“Vậy cũng không sao, Mẫn thị để lần sau vậy.”

Anh nhìn thời gian trong lịch trình hôm nay:

“Vậy chiều bốn giờ, cô thấy tiện không?”

“Được, hẹn gặp lại.”

Kết thúc cuộc gọi với Nhạc Lam, Thẩm Mộ liền bấm số gọi cho Thẩm Chiêu.

“Anh, sao rảnh vậy, còn gọi cho em nữa?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi thăm em đang làm gì.”

“Giờ chuẩn bị đi học.”

“Tan học thì sao?”

“Hử? Tan thì về nhà thôi. Hôm nay em học đến tám giờ tối, mai cũng có tiết. Buổi tối có buổi tụ tập của khoa.” Thẩm Chiêu chỉ cho rằng anh gọi đến để “kiểm tra” nên liền nói rõ lịch trình của mình hai ngày tới.

“Ừ, nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ. Lát nữa anh chuyển tiền cho em tiêu.”

“Anh trai đúng là hào phóng! Chị dâu mà có bạn trai như anh thì hạnh phúc chết đi được.” Khóe môi Thẩm Chiêu hơi nhếch, có tiền thì ai chẳng thích, cô cũng đâu ngoại lệ.

“Chậc, anh cũng đâu ít khi chuyển tiền cho em.” Quả thật, Thẩm Mộ chi tiêu cho Thẩm Chiêu không hề ít, gần như mỗi tuần đều chuyển khoản cho cô.

Thẩm Chiêu cười ngọt ngào, nói với anh:

“Anh đúng là người anh trai tuyệt nhất rồi.”

“Được rồi, em đi học đi.” Thẩm Mộ gọi chỉ để xác nhận tâm trạng gần đây của cô, nghe giọng có vẻ ổn nên anh mới yên tâm.

Anh cũng không định nói với cô chuyện Hoắc Ngôn và Nhạc Lam đã đến Kinh thành, sợ chạm vào nỗi buồn trong lòng cô.

Nhạc Lam và Hoắc Ngôn đúng giờ đến tập đoàn Thẩm thị. Lễ tân lập tức thông báo, rồi dẫn họ đi thang máy lên tầng cao nhất.

Thẩm Mộ đã đứng đợi sẵn ngay cửa thang máy.

Cửa vừa mở, anh liền thấy hai người họ đang nắm chặt tay nhau. Trong mắt anh thoáng hiện lên một tia không vui. Dù biết người trước mặt là Hoắc Ngôn, nhưng việc trông thấy gương mặt giống hệt Mẫn Dục Hàn lại thân thiết cùng một cô gái khác, anh vẫn khó mà chấp nhận được.

Hoắc Ngôn bắt gặp ánh mắt ấy, bèn chậm rãi rút tay mình ra, ra hiệu để Nhạc Lam đi trước.

“Thẩm tổng, bọn em đột nhiên đến, không làm phiền anh chứ?” Nhạc Lam mỉm cười khách sáo.

“Đương nhiên là không.” Thẩm Mộ khẽ gật đầu, rồi mời họ:

“Mời vào trong ngồi.”

Nhạc Lam lại khoác lấy tay Hoắc Ngôn, hai người sóng vai bước vào.

Văn phòng của Thẩm Mộ được bày trí khá ấm áp, tông màu trắng ngà chủ đạo, vài chậu cây xanh đặt ở các góc phòng. Trên kệ tủ phía sau bàn làm việc có bày không ít khung ảnh.

Nhạc Lam bước tới, liếc qua mấy tấm hình:

“Thẩm tổng, đây là bạn gái anh sao?”

Thẩm Mộ nhìn theo:

“Ừ, là bạn gái tôi.”

Hoắc Ngôn chỉ thoáng nhìn qua bức ảnh anh chụp chung với Cố Thanh Y, rồi tầm mắt lại dừng lâu hơn ở bức ảnh gia đình bên cạnh, nơi có Thẩm Chiêu. Một lúc sau anh mới thu hồi ánh nhìn.

Bình Luận (0)
Comment