Editor: May
Một đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn lập tức nhìn lại Tiểu Thỏ, trong ánh mắt tràn ngập căng thẳng và... Mong đợi...
"Hình như em..." Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, nghiêng đầu bẻ ngón tay tính trong chốc lát, sau đó ánh mắt mê mang nhìn Trình Thi Đồng nói: "Hình như dì cả của em chưa có tới a..."
"Cái gì!? Thực có!?" Trình Thi Đồng nhịn không được hét lên một tiếng.
Trình Chi Ngôn vội vàng một tay kéoTiểu Thỏ từ trong lòng Trình Thi Đồng trở về, hai tay ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo một tia kích động hỏi: "Thực sao??"
"Ách..." Tiểu Thỏ duỗi tay gãi gãi đầu, nhìn thần sắc kích động của Trình Chi Ngôn, giọng yếu ớt nói: "Em là hỏi dì cả của em thật không có tới, hay là thật có??"
"..."
"..."
Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn và Trình Thi Đồng không còn gì để nói.
"Đi, trở về mua que thử thai xem một chút!" Trình Thi Đồng vỗ tay một cái, nói với hai người bọn họ.
"Đi!" Trình Chi Ngôn cũng là gật gật đầu, ôm Tiểu Thỏ liền định đi ra ngoài.
"Chao ôi... Đợi chút a, mứt quả của em còn chưa có mua đâu..." Tiểu Thỏ vẻ mặt đáng thương nhìn về phía người bán mứt quả cách đó không xa, cô thực cảm giác được những mứt quả đỏ rực kia đang mỉm cười với mình, hơn nữa mỗi cái đều đang nói: "Ăn tôi đi, ăn tôi đi!!"
"Không được phép ăn." Trình Chi Ngôn trừng mắt liếc cô một cái nói: "Nếu em thật có, này loại đồ bán ven đường này liền càng không thể ăn, nếu em không có, dù sao trước đó em cũng đã ăn qua một cái, anh tuyệt đối sẽ không mua cho em cái thứ hai!!"
"Quỷ hẹp hòi!!" Tiểu Thỏ bất mãn hết sức lớn tiếng quát Trình Chi Ngôn: "Anh nhớ kỹ cho em, về sau em đi ra ngoài nhất định sẽ tự mình mang tiền!! Hừ!! Về sau em cũng sẽ không vì mứt quả ba đồng tiền mà khom lưng!!"
"A..." Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn hơi híp lại, nhìn vẻ mặt anh dũng hy sinh của Tiểu Thỏ, cười lạnh một cái.