Editor Quỳnh Nguyễn
Anh ta cảm thấy đáng tiếc nhất chính là việc anh ta vừa quan sát được mấy ngôi nhà, đã bị đội bảo vệ đi tuần tra bắt được.
Sau một hồi bị bảo vệ tra hỏi, liền quyết định gọi 110, sau một khoảng thời gian, một chiếc xe cảnh sát tới, trực tiếp mang anh ta về đồn.
Chuyện này, vẫn là do Tiểu Thỏ nói lại cho Trình Chi Ngôn khi anh trở về nhà.
Anh cứ ngồi im lặng một chỗ, nhìn khuôn mặt hớn hở của Tiểu Thỏ đang hăng say kể chuyện, rốt cuộc không nhịn được liền mở miệng hỏi:"Làm thế nào mà em biết được?"
Tiểu Thỏ hơi run run, sau đó lúng túng cười nói:"Bên trong bảng thông báo của tiểu khu có viết, hơn nữa lúc tan học mọi người đều bàn luận chuyện này, nên em mới biết”
"Nha....." Trình Chi Ngôn gật đầu, một lát sau, đột nhiên nhìn cô rồi hỏi:"Em đã làm xong hết bài tập hôm nay rồi sao?"
"Ạch... Còn chưa xong....." Tiểu Thỏ trở nên lúng túng trả lời một câu.
"Vậy sao vẫn còn ở đây nói chuyện phiếm?" Trình Chi Ngôn mắt hơi híp lại, nhìn cô với vẻ mặt đầy nguy hiểm.
"Em đi làm ngay đây!" Tiểu Thỏ nhanh chóng mang cặp sách trở về phòng mình.
______
Sau khi kết thúc hơn một học kỳ, nháy mắt lại tới học kỳ còn lại.
Lớp 12 thời gian dường như trở lên căng thẳng hơn.
Học sinh ở trường không chỉ trong thời gian học chính,mà còn kéo dài sang cả thời gian nghỉ ngơi.
Chính vì thế, từ sáng cho đến chiều tối, Tiểu Thỏ không được nhìn thấy anh lần nào.
Cảm giác nhớ anh, so sánh với thời điểm lúc ban đầu, chẳng qua là chỉ có hơn chứ không có kém hơn.
Cũng may là hiện tại cả hai đều có điện thoại di động, cho dù không được nhìn thấy nhau, cũng có thể dùng tin nhắn để liên hệ, cho nên đối với Tiểu Thỏ mà nói, khoảng cách giữa cô và anh cũng không bị đi quá xa.
Chỉ là cô cảm thấy buồn cho chính mình, khi Trình Chi Ngôn vào trung học cô vẫn học tiểu học, khi Trình Chi Ngôn thi tốt nghiệp trung học, cô vẫn đang học tiểu học, từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ là học sinh tiểu học, mà anh ấy đã sắp trở thành sinh viên đại học.
Trước kì thi đại học mấy ngày, không khí trong nhà Trình Chi Ngôn rất yên tĩnh.
Hầu như không ai nhắc tới chuyện thi cử này.
Tiểu Thỏ cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi trở về liền nói chuyện với mẹ.
Mẹ Tiểu Thỏ mỉm cười nói:" Là do cha mẹ anh ấy không nhắc tới thi đại học để khỏi tăng thêm áp lực, họ làm như vậy, nhưng thật ra là đang hy vọng anh ấy có thể duy trì tâm lí ổn định, lấy kết quả học tập bình thường, trường đại học nào trong nước anh ấy đều có thể đăng ký vào học:
"Nha......" Tiểu Thỏ gật gù cái đầu như hiểu ra vấn đề,"Trong lòng cha mẹ anh ấy chắc rất khó chịu."
Chớp mắt đến ngày mồng 7 tháng 6, ngày đầu tiên của kỳ thi đại học.
Mới sáng sớm Trình Chi Ngôn đã đi ra, khi đi xuống dưới lầu ăn sáng, Tiểu Thỏ đã ngồi bên cạnh bàn ăn chờ anh xuống.
Lão Trình cũng một vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi bên cạnh bàn ăn, đang dùng đôi mắt vẻ sâu xa xuyên qua cặp kính nhìn anh.
Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt cha mình, trong lòng chợt cảm thấy có chút thấp thỏm.
Không lẽ mấy ngày trước không nói chuyện với mình, dự định đến ngày thi hôm nay mới nói chuyện gì sao???
"Tiểu Ngôn à, con ngồi xuống đây!" Lão Trình hướng về Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay, giọng điệu hết sức quan tâm nói:"Con biết hôm nay là ngày gì không?"
"Thi đại học." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì, chỉ trả lời một câu, đồng thời kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh.