Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 222

Editor Quỳnh Nguyễn

"Đúng!" Lão Trình nghiêm túc gật đầu, đưa ngón tay gõ xuống mặt bàn ăn, tiếp tục hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Vào thời điểm này sang năm, là lúc con bước vào thi đại học, đây là chuyện quan trọng nhất của học sinh, tương lai con đi theo con đường nào, tất cả phụ thuộc vào kết quả thi đại học....."

"....."

"....."

Tiểu Thỏ cùng Trình Chi ngôn nghe nói thế, trong nháy mắt chợt thấy không biết nói gì.

Đặc biệt là Trình Chi Ngôn, ánh mắt anh có chút khó hiểu nhìn cha mình, mãi không nói lên lời.

Chắc hẳn mấy ngày nay trong gia đình không ai đề cập tới chuyện thi đại học, hoàn toàn không phải là sợ anh bị căng thẳng.....

Mà là bởi vì cha mình nhớ lộn hiện tại anh chỉ đang học 11.

Một bên lão Trình đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho Trình Chi Ngôn về ý nghĩa của việc thi đại học đối với cuộc sống, còn bên này, Trình Chi Ngôn đã xạm mặt lại rồi.

Lão Trình nói một hồi, chợt phát hiện ra Trình Chi Ngôn không chăm chỉ nghe mình nói, không nhịn được nhíu mày một cái rồi nói:"Rốt cuộc con có nghe cha nói không vậy? Cha nói từ nãy giờ, con có ghi nhớ hay không?"

"......" Trình Chi Ngôn nhìn cha lại tiếp tục không nói gì.

"Ai, con nhìn cha bằng ánh mắt đó là có ý gì???" Lão Trình không nhìn được nhíu mày hướng về Trình Chi Ngôn, lại tiếp tục đưa tay gõ gõ bàn ăn, tiếp tục nói:" Con có biết tầm quan trọng của việc thi đại học hay không?"

"Cha....." Tiểu Thỏ nhìn về phía lão Trình nhẹ giọng nói:"Anh ấy..... là hôm nay thi đại học.....không phải là sang năm mới thi đại học....."

"Cái gì?"

Lần này đến phiên lão Trình ngây người ra.

Ánh mắt của ông ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một lát, sau đó không dám tin tưởng quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi:"Con.....Con năm nay không phải đang học lớp 11 hay sao?"

"....."

Trình Chi Ngôn nhìn cha mình rồi lại không nói gì.

"Ba ba....Anh ấy học lớp 12 rồi, con cũng đã lớp 6 rồi....." Tiểu Thỏ nhìn lão Trình dở khóc dở cười, tiếp tục giải thích.

"Chuyện này......Chuyện này....." lão Trình không khác gì bị sét đánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Trình Chi Ngôn hồi lâu, lại nhìn một chút cháo loãng trên bàn ăn, trong nháy mắt chợt đứng dậy, hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Con đừng đi đâu, để cha đi chuẩn bị lại bữa sáng cho con đi thi, ăn xong rồi mới đi thi."

"Cha....." Trình Chi Ngôn bắt đắc dĩ nhìn cha mình, vừa định mở miệng gọi, thì thấy cha mình đã đi vào trong phòng bếp rồi.

Trên bàn ăn, chỉ còn lại Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, ở đó đưa mắt nhìn nhau.

"Anh....." Tiểu Thỏ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng hướng về Trình Chi Ngôn hỏi nhỏ:"Mẹ anh dạo này cũng không ở nhà, có phải vì bác cũng cho là năm sau anh mới thi đại học không? Nếu không phải vậy, với tính cách của bác, nhất định phải chuẩn bị cho anh bánh quẩy trứng gà rồi......"

"Đúng rồi nha, ngoại trừ bánh quẩy trứng gà còn làm thêm bánh tét bánh chưng......" Trình Chi Ngôn lườm một cái, hướng về Tiểu Thỏ nói:"Anh nên vui mừng mẹ không biết, nếu không phải như hôm nay, ngay cả bữa sáng bình thường anh cũng không có mà ăn.”

"Đến rồi đây, con trai!" Xem cha con rán đến hai quả trứng, đang còn nóng, mau ăn đi. Bổ sung dinh dưỡng cho não!"

Trong khi hai người ở đây nói chuyện, lão Trình đã từ trong bếp bưng ra hai cái trứng chiên rồi.

Ông đem cái trứng chiên tới trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt nịnh nọt, cười cười nhìn anh mà nói:"Ngoan, con trai, đang còn nóng mau ăn đi!"

Trình Chi Ngôn nhìn lướt qua hai quả trứng béo ngậy, ngẩng đầu lên nhìn cha mình một chút, cười như hoa, từ từ mở miệng nói:"Không phải chúng ta đang bàn về ý nghĩa của việc thi đại học sao?"
Bình Luận (0)
Comment