Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 305

Editor Quỳnh Nguyễn.

Có lẽ vì điều đó, da dẻ trên mặt cậu ta cũng bởi vì một tháng huấn luyện mà trở nên rắn chắc, tóc cũng cắt đi rất ngắn, đã không còn dài đến mắt, xem ra tựa hồ càng thêm ánh mặt trời, cặp mắt kìa của cậu ấy đang nhìn cô đầy vui vẻ, hơn nữa tiếng nói của cậu ấy đã biến thành trầm thấp, nam tính, không còn vẻ lanh lảnh đáng yêu của trẻ con nữa, trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Thỏ dĩ nhiên không cách nào đưa cậu ấy trở về hình ảnh nữ tính như trước kia.

"Làm sao vậy?" Dương Giai Di nhìn vẻ trợn mắt ngoác miệng của Tiểu Thỏ, đưa tay quơ quơ trước mặt cô cười nói:"Không nhận ra anh sao?"

"Không phải....." Tiểu Thỏ hồi phục tinh thần lại, hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu một cái, hướng về Dương Giai Di nói:"Chuyện kia.....Anh thật khác với trước đây, không còn nữ tính như trước kia....."

"....."

"....."

Không khí trong phòng khách nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

"Phốc..... Ha ha ha ha......" Chỉ một lát sau, Hạ Phong nhất thời không nhịn được tiếng cười, rốt cuộc cũng cười phá lên.

Dương Giai Di có chút dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh buồn cười nói:" Tiểu Thỏ, em là đang khen ta hay đang châm chọc ta đây???"

"Không phải, ý của em là....." Tiểu Thỏ nhất thời tay chân luống cuống,"Ý của em là, nhìn anh bây giờ không hề giống như con gái, ạch.....Không phải, anh là đang nói, em bây giờ xem ra lại như con trai....."

"Ha ha ha..... Như con trai!: Hạ Phong nghe Tiểu Thỏ nói, không nhìn được vỗ vỗ đùi cười lớn.

Dương Giai Di quay đầu trừng mắt nhìn vẻ cười điên cuồng của Hạ Phong, sau đó bất đắc dĩ hướng về Tiểu Thỏ nói:"Ta vốn là con trai, sao lại nói là giống như con trai thế?"

"....." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Thỏ, đã đỏ cả lên.

Sau đó, cô sáng suốt lựa chọn im lặng, ánh mắt có chút luống cuống nhìn loạn khắp nơi.

"Ồ, cánh tay của anh sao vậy?" ánh mắt Tiểu Thỏ đang nhìn khắp nơi, đột nhiên thấy trên cánh tay của Duong Giai Di một mảnh đỏ sẫm.

"Nha, lúc nãy chơi bóng, không cẩn thận bị thương." Dương Giai Di theo hướng ánh mắt của cô, nhìn về chỗ cánh tay bị thương của mình, cười cười nói:"Sàn xi măng sân bóng quả nhiên không có tốt như sàn bằng gỗ."

Có điều sau chốc lát, Tiểu Thỏ đã đêm hộp thuốc trong tủ thuốc ra, kéo Dương Giai Di vào ghế sa lông trong phòng khác, bắt đầu chưa vết thương cho cậu ấy.

Vì chuyện đó, khi Trình Chi Ngôn từ ga ra trở về, vừa đi qua cánh cửa đã thấy Tiểu Thỏ đang cúi đầu, cầm ngoáy tai trong tay đang nghiêm túc nhúng thuốc lau sạch vết máu cùng đất trên chỗ bị thương của Dương Giai Di.

Con ngươi Dương Giai Di hơi rũ xuống, nhìn dáng vẻ chăm chú của Tiểu Thỏ đang bôi thuốc cho mình, trong lòng hiện lên một tia cảm động.

Vẫn là Hạ Phong nhanh mắt, nhìn thấy Trình Chi Ngôn, lập tức từ trên ghế sa lông đứng lên, hướng về Trình Chi Ngôn phất tay một cái nói:"Trình Chi Ngôn, mau tới đây."

"....." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cậu ấy một cái, chậm rãi hướng về cậu ấy đi tới.

Tiểu Thỏ nghe tiếng Hạ Phong gọi Trình Chi Ngôn, trong lòng giật mình, trên tay hơi dùng sức đâm vào vết thương, lập tức khiến Dương Giai Di cắn răng thật mạnh để kiềm chế cơn đau.

"Ạch..... Thật ngại quá, thật ngại quá....." Tiểu Thỏ mau chóng hướng về Dương Giai Di xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sang phía Trình Chi Ngôn.
Bình Luận (0)
Comment