Editor: Quỳnh Nguyễn
Vẻ mặt trên mặt anh nhàn nhạt, chỉ là hướng tới Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua liền ngồi xuống bên cạnh Hạ Phong.
Tiểu Thỏ chần chờ một chút vẫn lại là cúi đầu hô một tiếng: "Anh nước chanh..."
"Uh`m." Trình Chi Ngôn như có như không địa tiếng.
"..."
"..."
Không khí trong phòng khách lập tức trở nên xấu hổ.
Hạ Phong quay đầu nhìn cái này lại nhìn cái kia, nhịn không được mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, hai ngươi cãi nhau sao?"
"Không có."
"Không có." Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ trăm miệng một lời trả lời, sau đó lại không nói.
" Vậy hai người đây là..." Hạ Phong có chút chần chờ nhìn bọn họ.
Thực ra từ hôm nay lúc Trình Chi Ngôn chơi bóng anh liền có cảm giác người này giống như tâm tình không phải tốt.
Nhìn nhìn lại biểu tình hai người trước mắt, trong lòng càng thêm khẳng định, nhất định là người yêu nhỏ giận dỗi rồi.
"Ách...Tớ có thể nói sao?"
Không khí đang xấu hổ, Dương Giai Di đột nhiên cúi đầu mở miệng xen vào một câu.
"Uh`m?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, hướng tới anh nhìn qua.
"Tiểu Thỏ, em có thể đừng lại chọc bông băng của anh hay không..." Dương Giai Di vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ cầm đầu sỏ gây nên trong tay, cô từ lúc thấy Trình Chi Ngôn vào cửa kia lực đạo trên tay bắt đầu khống chế không nổi, chọc bông băng trên miệng vết thương của anh ta một chút.
"A... Thật xin lỗi." Tiểu Thỏ vội vàng lấy bông băng ra, đỏ mặt hướng tới Dương Giai Di giải thích nói.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc vẻ mặt Dương Giai Di, thanh âm lành lạnh nói: "Tay cậu không có à, không tự mình bôi thuốc đi."
"..."
Dương Giai Di giật mình, lập tức liền có chút buồn cười hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không phải đâu, bạn gái cậu bôi thuốc giúp tớ cậu cũng ghen à?"
"..."
Trình Chi Ngôn nhìn anh ta, không nói lời nào.
"Được rồi, tự tớ làm là được." Dương Giai Di vẻ mặt đầu hàng nhìn anh, đưa tay tiếp nhận bông băng trong tay Tiểu Thỏ, nhận mệnh bôi thuốc cho cánh tay mình, vừa lau vừa nói: "Tớ muốn tiếp tục để cho Tiểu Thỏ lau mà nói, phỏng chừng liền không có thể sống đi ra cánh cửa này rồi."
Mặt Tiểu Thỏ nghe lời nói này nhất thời trở nên đỏ rực.
Trình Chi Ngôn một bộ dáng tình lý đương nhiên nhìn anh ta.
"Khụ khụ, kia cái kia, tớ đã đói bụng rồi.... Chúng ta ăn cơm đi?" Hạ Phong đúng lúc vào loại thời điểm này đánh vỡ trầm mặc, cứu vãn xấu hổ đầy phòng.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy hướng tới phương hướng nhà ăn đi đến.
Hạ Phong vội vàng đuổi kịp, vừa đi vừa hỏi: "Tớ nói, Trình Chi Ngôn, buổi chiều tiếp tục chơi bóng đi?Tớ lại hẹn mấy người bạn thân, chúng ta cùng nhau đánh, đánh toàn trường như thế nào?"
"Không đi." Trình Chi Ngôn đi đến cạnh bàn ăn, kéo ra một cái ghế ngồi xuống, hướng tới Hạ Phong thản nhiên nói: "Buổi chiều tớ có ước hẹn."
"A?" Hạ Phong sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Không phải đâu, không phải cậu mới vừa nói buổi chiều muốn tiếp tục chơi bóng sao, tại sao chỉ chớp mắt cậu liền có rồi hả?"
Anh quay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ mới từ sô pha phòng khách đứng lên, nghi hoặc nói: "Buổi chiều Trình Chi Ngôn muốn hẹn hò cùng em sao?"
"Ai?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu: "Em..."
"Uh`m, buổi chiều cô ấy đi xem phim cùng tớ." Trình Chi Ngôn nói chuyện trước Tiểu Thỏ, lên tiếng ngắt lời cô.