Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 331

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trình Chi Ngôn ở trong đau khổ cùng ngọt ngào hồi lâu, rốt cục nhịn không được cắn răng một cái xoay người đặt Tiểu Thỏ ở dưới thân.

Tiểu Thỏ giật mình, còn không có làm rõ ràng trước mắt là chuyện gì xảy ra, cánh môi Trình Chi Ngôn mềm mại đã đè ép xuống.

Chỉ là bây giờ bờ môi của anh không có rơi vào trên môi cô, mà là rơi vào chỗ cổ non mềm, sau đó Tiểu Thỏ lại cảm thấy một trận đau đớn từ chỗ cổ truyền tới.

Anh anh anh!!

Anh nước chanh vậy mà cắn cô?

Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn, chỗ cổ truyền đến đau đớn, trong đầu cô có chút mơ hồ giống như một trận gió thổi tới, nháy mắt phân tán những cái sương mù này.

"Ôi, anh cắn em làm gì?" Tiểu Thỏ đưa tay dùng lực đẩy Trình Chi Ngôn.

" Bình thường rồi?" Trình Chi Ngôn nhả ra, ngẩng đầu nhìn bên trong mắt Tiểu Thỏ đã là một mảnh thanh minh, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

" Khi nào thì em không bình thường rồi hả?" Tiểu Thỏ dùng lực trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái.

"Bình thường liền tốt." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, đứng dậy hướng tới phương hướng buồng vệ sinh đi tới.

"Ai? Anh đi chỗ nào a?" Tiểu Thỏ đưa tay sờ sờ cổ chính mình...

Ôi, vừa rồi một ngụm anh nước chanh cắn thực dùng lực a! Đều có thể đụng đến dấu răng thật sâu.

"Tắm rửa." Trình Chi Ngôn cũng không quay đầu lại nói.

"A?"

Tiểu Thỏ lập tức ngây ngẩn cả người, cô trơ mắt nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn biến mất ở cửa toilet, nhịn không được đưa tay gãi gãi đầu mình.

Anh.... Anh không phải mới tắm qua sao??

20 phút sau.

Trình Chi Ngôn lại từ trong phòng tắm đi tới, Tiểu Thỏ đã ngã vào trên chiếc giường lớn kia ngáy ò ó o đi gặp Chu công.

Người này....

Trình Chi Ngôn nhìn cô nghiêng mặt ngủ ở trên gối đầu của anh, cái miệng đỏ hồng bị chen thành miệng con gà con, cánh mũi xinh xắn khi đóng khi mở hô hấp đều đều.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nhéo nhéo đôi má cô, nhịn không được buồn cười lắc đầu, người này rõ ràng một giây trước còn điên cuồng mà chiến đấu như sư tử cái, một giây sau vậy mà có thể bình yên ngủ như Tiểu Trư.

Cô rõ ràng vẫn lại là cái cô gái nhỏ hồ đồ lờ mờ, lại luôn luôn có thể ở trong lúc lơ đãng vén lên dục vọng thật sâu anh với cô.

Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, mới mười ba tuổi a...

Cho dù là cách mười tám tuổi trưởng thành cũng vẫn còn thời gian hơn năm năm....

Anh rốt cuộc vẫn còn chịu đựng bao lâu....

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ ngủ, phát ra một hồi ngốc, sau đó nhịn không được tự giễu cười cười, anh suy nghĩ cái gì a??

Thôi, thôi, tắt đèn đi ngủ.

----

Bảy ngày nghỉ Quốc Khánh rất nhanh liền đi qua.

Một ngày cuối cùng, Trình Chi Ngôn lại muốn thu thập hành lý trở về Nam Kinh.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên sô pha phòng khách nhà Trình Chi Ngôn, giương mắt nhìn anh thu dọn đồ đạc, do dự rất lâu mới nhỏ giọng hướng tới anh hỏi: "Anh nước chanh, có phải lần này sau này anh trở về, lần sau chúng ta gặp mặt liền muốn chờ anh nghỉ đông có phải hay không?"

Động tác Trình Chi Ngôn đang thu dọn đồ đạc nhất thời ngừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tội nghiệp trước mắt, nhịn không được cười cười nói: " Huấn luyện quân sự đều đã kết thúc, chúng ta là có thể tùy thời tùy chỗ ra cổng trường, Chủ nhật anh sẽ trở lại gặp em."

"Thật vậy chăng!?" Tiểu Thỏ nghe xong lập tức cao hứng trở lại.
Bình Luận (0)
Comment