Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ cúi đầu, Trình Chi Ngôn hồi lâu không nói lời nào, cô cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể vụng trộm dùng ánh mắt đánh giá anh.
Trình Chi Ngôn có lẽ cũng là bị bộ dáng tiểu tức phụ này làm cho tức cười, vậy mà đè thấp thanh âm nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Anh dạy em."
"Gì??" Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Trình Chi Ngôn vươn tay đi ra, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng che khuất ánh mắt Tiểu Thỏ, sau đó hơi hơi cúi người, cánh môi mỏng rơi vào trên cổ trắng nõn mềm nhẵn của cô.
Da thịt cô trơn bóng, có thể thấy đường gân màu xanh nhạt, khi anh áp cánh môi vào trên da thịt cô, liền cảm giác tốc độ màu xanh nhạt kia rõ ràng tăng nhanh.
Khóe miệng Trình Chi Ngôn gợi lên độ cong xinh đẹp.
Anh ngược lại không vội mà làm một cái hôn ngân trên cổ cô, cánh môi mềm mại liền như có như không trằn trọc lưu luyến trên cổ cô như vậy.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cổ chính mình rất ngứa, nhịn không được muốn rụt đầu, một bàn tay Trình Chi Ngôn lại cứ che ở ánh mắt của cô, làm cho cô không dễ dàng lộn xộn như vậy.
Lại qua một lúc lâu sau, cô dần dần cảm thấy thân thể có phần nóng lên, đầu cũng có chút choáng váng, tứ chi nhịn không được bắt đầu nhũn ra, liền cúi đầu mở miệng hỏi: "Cái kia... Uh`m... Anh nước chanh... Được chưa?"
Nhưng mà thanh âm của cô mới vừa ra khỏi miệng.
Hai người liền đồng thời ngây ngẩn cả người.
Tiểu Thỏ theo bản năng cắn môi chính mình, một khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng.
Thanh âm của cô... Đột nhiên trở nên hảo kỳ quái.... Liền ngay cả giọng nói cũng giống như không là của cô....
Đôi mắt Trình Chi Ngôn nháy mắt tối sầm.
Trong thanh âm của cô mang theo một tia thở dốc... Còn có một tia kiều mỵ.... Trầm thấp, ôn nhu, giống như trong lúc vô tình liền có thể trêu chọc tiếng lòng của anh.
"Uh`m... Nhanh." Thanh âm Trình Chi Ngôn có phần khàn khàn lên tiếng, đầu lưỡi của anh để cổ mềm mại trắng nõn, nhẹ nhàng mà mút làn da trắng mịn mềm mại của cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong thân thể có thứ gì đó nhẹ nhàng mở ra, sau đó trước mắt cô liền dường như nở đầy pháo hoa sáng lạn.
Ngay tại lúc đầu cô còn choáng váng, Trình Chi Ngôn buông tay che trước mắt cô ra, trong thanh âm mang theo một tia kiềm chế nói: "Được rồi."
....
Tiểu Thỏ đưa tay sờ sờ cổ chính mình, phía trên có một chút cảm giác ẩm ướt.
Nhưng mà... Cô vẫn lại là nhìn không thấy Trình Chi Ngôn như thế nào làm ra...
"Được chưa?" Trình Chi Ngôn nhìn trong mắt cô mơ mơ màng màng, hơi hơi nhíu mày thấp giọng hỏi.
"Ách..." Tiểu Thỏ hơi có chần chờ, nhưng vẫn gật đầu, miễn cưỡng trả lời: "Được rồi."
"Được thật hay được giả?" Trình Chi Ngôn không quá tin tưởng nhìn cô.
"Thử xem chẳng phải sẽ biết rồi hả??" Tiểu Thỏ một lần nữa bổ nhào vào trên người Trình Chi Ngôn, miệng nhỏ hồng nhuận lại gặm cổ của anh.
Từ hơi thở Trình Chi Ngôn tràn đầy đều là hương vị trên người Tiểu Thỏ, thân thể cô mềm mại dán lên anh.
Từ chỗ cổ của anh truyền đến cô hôn môi ngây ngô lại nghiêm túc.
Trong nháy mắt đó, làm cho anh cảm thấy ngọt ngào lại dày vò.
"A..., đúng rồi, lão Đại, nhà cậu..."
Cửa phòng Trình Chi Ngôn đột nhiên bị Kỷ Lâm Khải đẩy ra, giọng của anh ta thật lớn, nhưng mà vừa mới nói một nửa, đợi anh ta thấy rõ tình cảnh trước mắt, nháy mắt liền cứng lại rồi.
Hai giây sau.
"Xấu hổ, xấu hổ, cái kia... Đi nhầm phòng rồi...."