Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Thi Đồng trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn trên ghế lái, lòng tràn đầy buồn bực.
"Vừa rồi chú đưa cháu, lại cũng không nói đưa cháu đến cửa nhà." Trình Chi Ngôn quay đầu lại, đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn cô nói: "Là cháu lý giải sai lầm rồi đi??"
"..."
Trình Thi Đồng nháy mắt ngớ ra, sau một lúc lâu cô hướng về phía Trình Chi Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem như chú lợi hại."
Nói xong câu đó, cô liền mở cửa xe, túm Cố Ninh Thư xuống xe.
Trình Chi Ngôn từ trong cửa xe vươn tay đi ra, làm tư thế "Bye bye" với cô, liền dẫn Tiểu Thỏ nghênh ngang mà đi.
Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Thi Đồng đứng ở bên đường cái phát giận, nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, anh lừa Đồng Đồng như vậy thật sự không thành vấn đề sao??"
Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, hai mắt nhìn lướt qua trên người Tiểu Thỏ, khóe môi gợi lên tươi cười nói: "Em còn giúp nó nói chuyện, em có biết mình bị nó lừa gạt hay không?"
"A?"
"Nó đăng kí cho em thi chạy một nghìn năm trăm mét đại hội thể dục thể thao, em biết không?" Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn chăm chú vào đường phía trước, thuận miệng hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Ách..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, cô chỉ biết là Trình Thi Đồng nói tùy tiện báo cho mình một cái, không nghĩ tới cô ấy vậy mà báo cho mình một nghìn năm trăm mét??
Bình thường cô chạy tám trăm mét đều đã khó có thể đạt tiêu chuẩn... Chạy một nghìn năm trăm mét...
Mặt Tiểu Thỏ lập tức liền tái rồi.
"Bây giờ còn đau lòng Đồng Đồng sao??" Trình Chi Ngôn hướng về phía cô ảm đạm cười, thuận miệng hỏi.
"..."
Tiểu Thỏ không nói, chỉ là yên lặng tính toán ở trong lòng chính mình chạy một nghìn năm trăm mét mà nói, cần cố gắng nhiều mới có thể sẽ không là cuối cùng.
Chỉ là xe mở ra Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện có phần không quá đúng lắm.
"Anh nước chanh, chúng ta không phải về nhà sao?"
" Không phải." Trình Chi Ngôn bình tĩnh đỡ tay lái quẹo trái, thanh âm trầm giọng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tối hôm nay Hạ Phong mời ăn cơm."
"Anh Hạ Phong?" Tiểu Thỏ giật mình, sau đó kỳ quái nói: "Anh ấy về thành phố Z rồi hả?"
"Uh`m." Trình Chi Ngôn mỉm cười, "Hiện tại cậu ta là biên tập thực tập trang web lớn nhất thành phố Z, nghe nói cuộc sống mỗi ngày như cá gặp nước, nhất định phải hẹn anh ăn cơm, khoe khoang bản lĩnh hành văn của cậu ta một chút."
" Bản lĩnh hành văn?" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu nhìn anh kỳ quái nói: "Em nhớ rõ lúc trước các anh đều là ban khoa học tự nhiên a."
"Đúng vậy, cậu ta bỏ lý theo văn." Trình Chi Ngôn mỉm cười, một giây sau đã lái xe vào bãi đỗ xe dưới đất nhà hàng.
Buổi tối ăn cơm cùng Hạ Phong hẹn ở tại một quán cơm Thái Lan.
Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn vừa đi vào cửa tiệm cơm, hai người mỹ nữ phục vụ mặc váy dài kiểu Thái liền đi lên cười tít mắt hướng tới bọn họ hô một tiếng: "Tát ngõa địch tạp."
Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ánh mắt nhanh chóng quan sát bên trong một vòng, sau đó thuận miệng hỏi: "Hạ tiên sinh đặt vị trí ở đâu?"
" Mời đi theo tôi, Hạ tiên sinh đã đến phòng được bao rồi." Mỹ nữ phục vụ hướng tới bọn họ mỉm cười, tiện tay làm một cái động tác "Mời" nói: "Bên này."
Trong phòng được bao, Hạ Phong đã chờ bọn họ rồi.
Gian phòng được bao này trang trí cũng là dựa theo riêng biệt của Thái Lan, bên trong có cây gồi cao lớn, Phật tượng màu vàng, còn có đủ loại gối ôm cùng đệm dựa.