Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 485

Editor: Quỳnh Nguyễn

Có thể Trình Chi Ngôn là bị cô cọ sát không có biện pháp, đành phải gật đầu nói: "Được được, nếu như thành tích thi tháng lần này tốt liền mang em đi."

" Cái gì kêu khảo được tốt a?? Hạng nhất toàn lớp em nhất định thi không tới a, phía trước có hai người bá chủ học Cố Ninh Thư còn có Trình Thi Đồng ở đây!" Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp mặt, đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn nói.

" Thi đến trước năm liền mang em đi, yêu cầu này không cao đi??" Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Trước năm a..."

Tiểu Thỏ nhíu mày, đếm trên đầu ngón tay tính, cuộc thi lần trước là toàn lớp mười hai, phía trước cô có mười một người, thành tích trong đó dị thường ổn định đại khái có sáu bảy người...

A a a a!!

Muốn thi được trước năm cảm giác cũng rất khó a!

Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay tóm lấy tóc mình, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp tiếp tục nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Có thể trước mười hay không a?? Em cảm giác ngoại trừ Cố Ninh Thư cùng Trình Thi Đồng còn có vài cái trùm học che ở trước mặt em a."

"Em cũng có tiềm lực trở thành trùm học." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, không phải em còn có thaafy giáo ưu tú là anh phụ đạo ở đây sao?"

"Anh gọi biến thái được chứ..." Tiểu Thỏ nhìn tươi cười bên môi Trình Chi Ngôn, nhịn không được nho nhỏ nói thầm.

Trình Chi Ngôn lúc trong trường học, nếu như gặp huống cô không làm xong quá nhiều bài tập, là có thể vụng trộm làm một phần, sau đó sẽ đem bài tập mang đi học chép một phần, nhưng mà chỉ cần Trình Chi Ngôn vừa về đến nhất định sẽ kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô viết xong toàn bộ bài tập không rơi một chữ.

A... A... A...... Này quả thực quá thống khổ rồi.

"A......Thi không tới trước năm cũng không có sao, vậy thì ở nhà ngốc, không đi công viên trò chơi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh tươi cười nhìn cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói.

Rõ ràng là nghe qua cực kỳ ôn nhu, nhưng mà không biết vì sao Tiểu Thỏ cảm thấy phía sau lưng có cảm giác gió lạnh vù vù.

"Ha ha ha a... Nói cái gì a, vì đi công viên trò chơi,em cũng cần phải liều mạng a!!" Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, dùng cả tay chân từ trong lòng Trình Chi Ngôn bò ra ngoài, nằm ngửa vị trí bên cạnh anh, nhắm mắt lại, đắp kín mền nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm chúng ta vẫn lại là đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai dậy thật sớm ôn tập."

"A..."

Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn cúi đầu nở nụ cười một tiếng, sau đó thanh âm vang lên cách bên tai mình một centimeter nói: "Thật sự là đáng tiếc a, ngày mai anh vốn định mang em đi tìm Hạ Phong chơi đùa, em đã nghĩ ngốc ở nhà ôn tập như vậy, vậy cũng chỉ có thể mình anh đi ra ngoài."

Tiểu Thỏ phút chốc mở to mắt, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, gằn từng chữ nói: Trình Chi Ngôn!Anh cố ý!"

"Không có a." Tươi cười khóe miệng Trình Chi Ngôn vô cùng sáng lạn, đôi mắt anh cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ nằm ở bên cạnh mình, cười tít mắt nói: "Anh vốn là định nói cho em, đáng tiếc anh còn chưa nói em cũng đã trước tiên là nói về em muốn ở nhà ôn tập, ai... Đối với học sinh vì học tập mà buông tha chơi đùa, từ trước đến nay tình cảm anh quý trọng giống như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt a..."

"Im miêng cho em...." Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm gần như từ trong kẽ răng bay ra nói: "Nếu như anh không mang theo em đi chơi, em liền đi nói cùng Trình ba ba, anh phi lễ ( sàm sỡ) em!!"
Bình Luận (0)
Comment