Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ai, tôi theo chân hai người bọn họ a, vì sao không cho tôi đi vào a??" Thân Tử Hạo trơ mắt nhìn nhân viên công tác khóa xích sắt một lần nữa chặn cổng vào xếp hàng, nhịn không được hướng tới anh la lớn.
"Xấu hổ, tiên sinh." Nhân viên công tác hướng tới Thân Tử Hạo mỉm cười, vô cùng có lễ phép hướng tới anh nói: "Đến hai người bọn họ đúng lúc là hai chỗ ngồi xe qua núi cuối cùng, chúng ta đây là căn cứ đầu người ngồi, tiên sinh ngài chỉ có thể chờ lượt tiếp theo.
"..."
Thân Tử Hạo nháy mắt không nói gì.
Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, quay đầu nhìn về Thân Tử Hạo hỏi: "Nếu không....Tôi tặng cho anh ngồi trước??"
"Cậu đùa giỡn cái gì!?" Thân Tử Hạo vẻ mặt quá sợ hãi nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Vợ cậu sẽ giết tôi."
"..." Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn anh.
Cô có hung dữ như thế sao...
"Tiên sinh, phiền toái đi bên này, xin đuổi kịp đội ngũ." Nhân viên công tác xe qua núi mắt thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đã rớt lại phía sau, liền nhỏ giọng mở miệng hướng tới hai người bọn họ nói.
" Được..." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, ánh mắt cụp xuống nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình vẻ mặt thần sắc hưng phấn, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Chờ hai người bọn họ ngồi trên xe qua núi, buộc lại dây an toàn, lại từng chiếc bị nhân viên công tác kiểm tra qua, liền một tiếng "Đô đô", xe qua núi mới chậm rãi đi về phía trước.
Trình Chi Ngôn ngồi ở trên vị trí bên cạnh Tiểu Thỏ, đôi mắt trong suốt nhìn về đầu người phía trước cùng đường ray, trầm mặc không nói lời nào.
Tiểu Thỏ hưng phấn giữ chặt tay Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, chúng ta chậm rãi bò lên trên, có phải leo đến điểm cao nhất sẽ trực tiếp lao xuống hay không a? Ai...?? Anh nước chanh, làm sao tay anh lạnh như vậy a??"
Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong ngày thường sáng láng giờ phút này vậy mà để lộ ra một tia cảm xúc khẩn trương.
"Anh..."
Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó có chút không dám tin hướng tới anh mở miệng hỏi: "Anh nước chanh, anh sẽ không là sợ ngồi xe qua núi đi?"
Trình Chi Ngôn yên lặng quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu không nói lời nào.
Tiểu Thỏ có chút dở khóc dở cười nhìn anh, chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay anh càng ngày càng lạnh.
"Đừng sợ, thật sự, một lát sau liền kết thúc, anh nước chanh, không phải anh dạy vật lý sao, đúng lúc thuận tiện cảm nhận một chút cảm giác vật rơi tự do a!!" Tiểu Thỏ cố nén cười ý, mười ngón tay nhỏ đan xen cùng Trình Chi Ngôn, vô cùng không có thành ý an ủi anh nói.
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, lại quay đầu đi nhìn đường ray phía trước.
Vốn đường ray thật dài đang dần dần ngắn, điều này cũng có ý nghĩa, bọn họ sắp đạt tới điểm cao nhất đường ray rồi.
Tiểu Thỏ trái lại không có nhìn đường ray phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi má Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy vừa rồi da thịt anh còn có chút hồng nhuận, giờ phút này đã dần dần trở nên trắng nõn trong suốt.
Chẳng lẽ...
Anh nước chanh chính là vì sợ hãi ngồi xe qua núi cho nên mới sắp xếp tất cả học sinh cùng nhau tới chơi....
Như vậy lại có bạn học chơi cùng cô, anh cũng không cần ngồi xe qua núi hả??
Nhưng mà không đợi cô nghĩ rõ ràng mấy vấn đề này, từng tiếng thét chói tai cùng với cảm giác nháy mắt mất trọng lượng kéo tới.