Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cổ tay của mình nháy mắt bị Trình Chi Ngôn cầm chặt lấy, cô quay đầu đi, chỉ thấy sắc mặt Trình Chi Ngôn tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt lại, lông mi thon dài mà cong, nhẹ nhàng mà run rẩy.
Anh... Anh nước chanh không sợ trời không sợ đất vậy mà thật sự sợ hãi ngồi xe qua núi?
"A - -!!"
"Má ơi - -!!"
"Cứu mạng a - -!!"
Xe qua núi, đủ loại tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng gió gào rít không dứt bên tai, nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, nhìn như vẻ mặt bình tĩnh ngồi.
Chỉ có Tiểu Thỏ bị anh cầm thật chặt cổ tay mới biết được giờ phút này trong lòng anh là bao nhiêu sợ hãi.
Bởi vì...
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy tay anh giống như cái kìm, nắm chặt cô, hơn nữa lực đạo càng lúc càng lớn, lực đạo như vậy ghìm cổ tay cô đau đớn, gần như nước mắt sắp rớt xuống.
"A a a a - - "
Cùng với tiếng gào thét, xe qua núi trong không trung lật chuyển vài vòng, Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn một hồi đầu trên chân một hồi lại chân trên đầu, từng đợt gió vù vù thổi qua, đem những cái tiếng thét chói tai này thổi thành mảnh nhỏ.
Rất không dễ dàng xe qua núi rốt cục đến chỗ điểm cuối, tốc độ dần dần chậm lại.
Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm.
Rõ là...
Ngồi xe qua núi này, cô sắp khóc, hơn nữa tuyệt đối không phải bị dọa khóc mà là bị tay Trình Chi Ngôn ghìm khóc.
"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ quay đầu lại, hướng tới Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình nhìn qua, có lẽ là nhận thấy được tốc độ xe qua núi đã dần dần chậm lại, Trình Chi Ngôn chậm rãi mở to mắt, đôi mắt trong suốt hiện ra ảnh ngược Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ, cúi đầu lên tiếng.
Nhưng mà khuôn mặt tái nhợt kia lại bán đứng anh.
" Có phải hay không anh.... Rất sợ ngồi xe qua núi a??" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn tay Trình Chi Ngôn vẫn cầm thật chặt cổ tay mình như cũ, nhỏ giọng hỏi.
"Không phải." Trình Chi Ngôn cực kỳ bình tĩnh phủ nhận.
"A......" Tiểu Thỏ gật gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của anh, khó hiểu nói: "Vậy vì sao anh.... Vẫn dùng lực nắm cổ tay em như vậy?? Chẳng lẽ không phải bởi vì khẩn trương?"
"..."
Trình Chi Ngôn nghe vậy hơi run sợ một phen, ánh mắt theo ánh mắt của cô nhìn qua, quả nhiên tay anh đang che trên cổ tay cô, còn đang dùng lực nắm.
....
Anh nhớ rõ.... Trước khi nhắm mắt anh nắm được là tay ghế a....
Trình Chi Ngôn vội vàng buông lỏng tay.
Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, một vòng hồng hồng vô cùng dễ bị trông thấy, làm nổi bật da thịt trơn bóng, nhìn vô cùng thấy ghê người.
Ánh mắt Trình Chi Ngôn lập tức liền dịu đi, anh thật cẩn thận cầm tay cô, trong ánh mắt tràn đầy đều là đau lòng nhìn cổ tay cô, thấp giọng hỏi: "Đau không??"
"Ưm... Không tồi...."
Cái gì không tồi a!! Quả thực đau chết mất có được hay không!! Hu hu hu!!
Mặc dù ở trong lòng Tiểu Thỏ gầm thét, nhưng vẫn là cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không có việc gì, một chút cũng không đau."
"..." Trình Chi Ngôn không nói lời nào, chỉ là dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng mà vỗ về dấu vết vòng màu đỏ trên cổ tay cô kia.
" Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, thầy giáo Thân còn ở bên ngoài chờ a." Tiểu Thỏ nhìn tự trách trong ánh mắt anh, trong lòng bỗng nhiên không đành lòng.