Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 507

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Uh`m." Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế, nhìn Tiểu Thỏ như một đứa con nít hưng phấn líu ríu ồn ào, nhịn không được khóe môi gợi lên nhợt nhạt mỉm cười.

"Uy, anh nói này Tiểu Thỏ, cái gì cưỡi xe đạp hai người a, hai ngươi cưỡi xe đạp hai người, anh làm sao bây giờ a?? Hơn nữa, bên trong công viên trò chơi còn có rất nhiều bạn học lớp chúng ta, đến lúc đó bị người ta phát hiện hai ngươi là sư đồ luyến, ha ha ha.... Hậu quả em hiểu được..." Hai tay Thân Tử Hạo gối lên phía sau đầu, thoải mái nhàn nhã dựa vào ở trên vách tường, híp mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"..."

Hưng phấn trên mặt Tiểu Thỏ lập tức suy sụp suy sụp.

Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc Thân Tử Hạo một cái, sau đó nhợt nhạt cười, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Đi quán hải sản đi, nghe nói bên trong còn có chim cánh cụt em thích."

"Ưm... Được rồi..." Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, trong lòng lại là có chút tiếc hận.

Ma Thiên Luân chậm rãi xoay xoay, mắt thấy liền muốn đến điểm cao nhất, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng càng thêm mê người, Trường Hà (sông lớn) nơi xa nhất dưới ánh mặt trời lấp lánh phát sáng, uốn lượn xuyên qua thành phố.

Hai tay Tiểu Thỏ đè ở trên kính, trong mắt kinh diễm nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, hận không thể đem cả khuôn mặt đều dán đi lên.

Thân Tử Hạo có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được lắc lắc đầu, người này quả nhiên vẫn lại là tính cách trẻ con.

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, đột nhiên cúi đầu mở miệng hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."

"Uh`m??" Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt còn mang theo tràn đầy kinh ngạc.

Trình Chi Ngôn mỉm cười, vươn tay đi ra túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi chút dùng sức, liền kéo cả người cô tới đây.

"Ai??" Tiểu Thỏ còn không có phản ứng kịp, cả người liền đã ngã vào trong lòng Trình Chi Ngôn.

Lập tức một cái cánh môi ấm áp mà mềm mại nhẹ nhàng phủ trên môi hồng nhuận của cô, đôi mắt anh mang theo tràn đầy ý cười nháy mắt gần ngay trước mắt.

Cả người Tiểu Thỏ đều đã ngây ngẩn cả người, cô chớp chớp mắt nhìn đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt, cảm giác hô hấp anh ấm áp phun trên mặt mình, nháy mắt liền đỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Này này này...

Này cái tình huống gì??

Thầy giáo Thân còn ở bên cạnh nhìn có được hay không?

May mà Trình Chi Ngôn cũng không có đi sâu nụ hôn, cánh môi ôn nhuận của anh nhẹ nhàng đụng một cái trên môi mềm mại cô, liền rời đi.

Thân Tử Hạo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt, sau một lúc lâu mới vươn hai tay ra che hai mắt của mình, từ giữa kẽ tay nhìn hai người bọn họ gắt giọng: "Nằm máng, hai người các ngươi đang làm gì??"

Trình Chi Ngôn quay đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, thuận miệng nói: "Không phải anh mới vừa thấy, chẳng lẽ còn có thể nhìn không hiểu sao??"

"Nằm máng, tôi xem đã hiểu a!! Mấu chốt là, vừa rồi không phải cậu còn nói cái quỷ truyền thuyết gì kia là dùng lừa gạt trẻ con sao, nằm máng, nếu là lừa gạt trẻ con sao cậu còn làm theo, nằm máng, cậu sớm nói cậu tin tưởng cái truyền thuyết đồ bỏ kia, lão tử liền không ngồi ở bên trong một cái ô vuông với các ngươi a!! Nằm máng, hai người ân ái cũng không thể như vậy a!!"

Có lẽ là nhận lấy quá nhiều sợ hãi, Thân Tử Hạo một câu hợp với vài cái "Nằm máng" ra ngoài.

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Thầy giáo Thân.... Trước mặt học sinh thầy nói thô tục như vậy.. Thật sự tốt sao??"
Bình Luận (0)
Comment