Editor: Quỳnh Nguyễn
Sau đó Tiểu Thỏ liền nghe được bên kia điện thoại một trận tiếng vang rầm rầm rào rào, sau đó điện thoại liền tắt.
Tiểu Thỏ cầm điện thoại, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.
Cho nên...
Từ Cảnh Thần vốn là cho rằng năm nay cậu có thể cùng ăn tết cùng mình, cho nên cao hứng mấy ngày sao?
Về sau lại nghe nói chính mình đi nhà Trình Chi Ngôn ăn tết, không cùng cậu, cho nên mới thẹn quá thành giận sao??
Tiểu Thỏ nhịn không được nở nụ cười, người này thật đúng là tính tình trẻ con.
"Làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn thấy cô đứng tại chỗ ngây ngô cười, liền đưa tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán cô nói: "Ngốc cười gì vậy??"
"Khụ khụ..." Tiểu Thỏ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh... Năm nay em không thể đi nhà anh đón tết rồi."
" Vì sao?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, cánh tay ôm Tiểu Thỏ hơi chút nắm thật chặt.
"Bởi vì..." Tiểu Thỏ hướng tới anh giơ giơ điện thoại di động lên nói: "Chú Từ thúc mời em đi nhà bọn họ ăn tết."
"Đi nhà Từ Cảnh Thần?" Lông mày Trình Chi Ngôn nhăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ, không vừa ý nói: "Không được."
" Vì sao không được a??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, cực kỳ nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Chờ thêm hết năm, mẹ em liền muốn kết hôn cùng chú Từ, sau này em cùng Từ Cảnh Thần chính là người một nhà, cậu chính là em trai của em, phỏng chừng từ sang năm bắt đầu, chúng ta sẽ cùng nhau ăn tết, cho dù là mẹ em trực ban, chú Từ cũng sẽ có thời gian cùng nhóm người bọn em."
"..."
Trình Chi Ngôn cau mày nghe Tiểu Thỏ nói một đống, cánh tay căng thẳng, cái mũi dán cái mũi của cô, thanh âm trầm giọng nói: "Chuyện sang năm anh mặc kệ, nhưng mà năm nay em đồng ý cùng anh ăn tết, liền không cho phép lại đi cùng Từ Cảnh Thần."
"A......"
Tiểu Thỏ thật cẩn thận nhìn mặt thanh tú đẹp trai trước mắt, hô hấp anh ấm áp phun trên gương mặt cô, làm cho cô cảm thấy có một loại cảm giác ngứa, "Anh nước chanh, anh là ghen tị sao??"
Trình Chi Ngôn giật mình, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chiếc cằm thon của cô, híp híp mắt, thấp giọng hỏi: "Em nói cái gì??"
"Anh...." Tiểu Thỏ dùng lực nuốt nước miếng một phen, thanh âm yếu ớt hỏi: "Anh là ăn dấm chua Từ Cảnh Thần sao??"
"Em cảm thấy anh sẽ ăn dấm chua một cái học sinh tiểu học...??" Trình Chi Ngôn vừa nói vừa cúi đầu, cánh môi lại dán lên môi cô, dùng hành động thực tế để chứng minh chính mình không có ghen, chính mình chỉ là khó chịu mà thôi.
"Ưm..." Tiểu Thỏ không phản ứng kịp một cái, lưỡi Trình Chi Ngôn đã xông thẳng vào trong miệng cô.
Sau đó mang theo một chút ý tứ trừng phạt quấn quanh đầu lưỡi xinh xắn của cô, dùng lực mút một phen.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê rần, cô vừa định lên tiếng kháng nghị, anh đã nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi mềm mại của cô, động tác nhẹ nhàng như là vuốt lên đau đớn vừa rồi.
Nụ hôn ôn nhu như thế lập tức liền làm cho thân thể Tiểu Thỏ không tự chủ được thả lỏng.
"Khụ khụ khụ..." Thanh âm lão Trình thoáng có chút xấu hổ, vang lênở trên bậc thang, "Ngôn Ngôn, dưới lầu của con dọn dẹp xong chưa??"
Tiểu Thỏ nghe được thanh âm lão Trình, trong lòng cả kinh, vội vàng đẩy Trình Chi Ngôn ra, đỏ bừng cả khuôn mặt cúi đầu xuống như là đứa nhỏ đã làm sai chuyện bị bắt được.