Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, ánh mắt ôn hoà dạo qua một vòng trên người lão Trình, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: "Lau xong."
"Khụ khụ... lau xong, vậy thì..." Lão Trình lại tiếp tục ho hai tiếng, nhìn vẫn hai người cùng một chỗ như cũ, lúng túng nói: "Vậy thì lên lầu dọn dẹp phòng mình một phen....Mẹ con ra ngoài mua đồ, một lát cũng nên trở lại."
"A..., được." Trình Chi Ngôn gật đầu, ôm lấy bả vai Tiểu Thỏ, không chút hoang mang hướng tới trên lầu vừa đi vừa nói: "Chúng ta trở về phòng trước."
"Ách... Trở về đi trở về đi."
Lão Trình máy móc liền gật gật đầu, nghe như thế nào cũng cảm thấy những lời này giống như có nghĩa khác a...
Toàn bộ hành trình Tiểu Thỏ cúi đầu, đỏ mặt đầu tựa vào trên vai Trình Chi Ngôn, yên lặng từ bên cạnh lão Trình đi tới.
Trở lại trong phòng Trình Chi Ngôn, lúc này Tiểu Thỏ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Dọa chết người, anh nước chanh, cầu xin anh lần sau không cần lại hôn em trong phòng khách, làm cho ba ba hoặc là mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện."
"A......" Trình Chi Ngôn mỉm cười, cánh tay chống đỡ trên giá sách sau lưng Tiểu Thỏ, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, trong thanh âm mang theo một tia ý cười bỡn cợt nói: "Ý của em là, trong phòng mình mà nói là có thể tùy tiện hôn??"
Cái gì?
Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn, nhìn đôi má Trình Chi Ngôn gần trong gang tấc, vội vàng lắc đầu nói: "Ý em không phải thế."
"Uh`m... Thực ra ý tứ nào cũng không quan trọng, quan trọng là..., chúng ta vẫn là tiếp tục thảo luận một chút vấn đề vừa rồi đi??" Trình Chi Ngôn mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Thỏ, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái trên cánh môi hồng nhuận của cô nói: "Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy được... Em cảm thấy được..." Tiểu Thỏ lắp ba lắp bắp nói mấy chữ, chỉ cảm thấy trong não mình trống rỗng.
Vừa rồi bọn họ thảo luận vấn đề gì?? Vừa rồi bọn họ thảo luận vấn đề gì rồi hả?? Cô như thế nào đột nhiên liền không nhớ rõ a??
"Em đã không ý kiến gì, vậy chúng ta cứ tiếp tục đi..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, cúi đầu, chuẩn xác không có sai hôn lên cánh môi phấn nộn của cô.
"Anh..." Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt anh trong suốt đang hàm chứa ý cười nhợt nhạt nhìn chính mình, cánh môi của anh cũng như là vô cùng tùy ý đùa cô, trong lúc đó tùy ý trằn trọc môi của cô.
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ sắp lún xuống trong nụ hôn ôn nhu như vậy, tiếng nói Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dồi dào từ tính đột nhiên nhẹ nhàng mà vang lên bên tai cô: "Tiểu Thỏ, hết năm có phải em liền mười sáu tuổi hay không??"
"Uh`m??" Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, có chút ngây thơ liền gật gật đầu nói: "Đúng a."
"Uh`m." Trình Chi Ngôn mỉm cười, tiếp tục hôn cánh môi phấn nộn của cô, thở dài nói: "Còn có hai năm."
Còn có hai năm??
Cái gì hai năm??
Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, có chút không rõ chân tướng nhìn Trình Chi Ngôn.
Nhưng mà trong đôi mắt người nào đó hàm chứa tràn đầy ý cười, hiển nhiên không tính toán giải thích ý tứ câu nói vừa rồi kia.
Tiểu Thỏ mê mang nhìn anh, trong đầu đang tính toán, hiện tại cô mười sáu tuổi, tiếp qua hai năm.... Cũng là mười tám tuổi.
Mười tám tuổi mà nói cô chính là người trưởng thành rồi, cô trưởng thành rồi.... Có phải hay không liền có nghĩa là.... Anh nước chanh có thể xuống tay với cô a??