Editor: Quỳnh Nguyễn
" Nhưng mà em... Thật sự cái gì đều đã không nhớ rõ a." Tiểu Thỏ vẻ mặt ủy khuất nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Rõ ràng là lần đầu tiên của người ta... Nhưng mà nghĩ lại... Vậy mà cái cảm giác gì cũng không có..."
"A...... Cái cảm giác gì cũng không có??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo mắt lại, trong thanh âm mang theo một chút hơi thở nguy hiểm hướng tới cô hỏi.
" Không phải không phải, em không phải cái ý tứ kia!" Tiểu Thỏ vội vã lắc lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ hướng tới anh nói: "Em không phải... Không nhớ rõ sao..."
" Đúng a, em một câu không nhớ rõ có thể đem thành quả anh vất vả cày cấy một đêm toàn bộ quên mất..." Trong thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo một tia u oán hướng tới Tiểu Thỏ chậm rãi nói.
"..."
Tiểu Thỏ đã hoàn toàn không biết chính mình nên nói cái gì cho phải rồi.
Cô xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn một lúc lâu, sau đó vỗ tay một cái nói: "Đúng rồi, em nhớ ra rồi!! Em có cảm giác!!"
"A..., thật không?? Có cái cảm giác gì??" Đôi mắt Trình Chi Ngôn hiện lên một tia ánh sáng ngọc.
" Ngày hôm sau em thức dậy có một loại cảm giác xương sống thắt lưng, chân đau!!" Hai mắt Tiểu Thỏ phát sáng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Thì ra bởi vì gì kia a...Em còn tưởng rằng em lại uống rượu luyện tập tách chân hạ thắt lưng a..."
"..."
Trình Chi Ngôn không nói gì, đôi mắt trong suốt sâu xa nhìn cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong đôi mắt anh tựa hồ phiếm một chút.. Lục quang (ánh sáng xanh)??
Nhưng mà, không đợi cô thấy rõ ràng, Trình Chi Ngôn đã xoay người một cái lại một lần nữa đè cô ở dưới thân thể.
Ngay sau đó cô liền nghe được thanh âm anh mang theo một chút ý tứ bỡn cợt giống như thổi hơi ở lỗ tai mình nói khẽ: "Em đã nói không có cảm giác gì... Vậy không bằng, anh lại giúp em nhớ lại một phen đi..."
Nói xong, cánh môi mỏng của anh lại bắt đầu rơi vào trên cổ trắng nõn của cô.
Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt thân thể, vừa trốn tránh hôn môi của anh vừa cầu xin tha thứ nói: "Không cần a.... Tối hôm nay đây đều là lần thứ tư, anh nước chanh, làm người phải có tiết chế a!! Anh không đến mức là muốn một đêm bảy lần đi??"
" Loại chuyện một đêm bảy lần này..." Động tác Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó mỉm cười, thanh âm mang theo một chút mê hoặc trầm thấp nói bên tai cô: ""Nếu như em muốn mà nói, anh nguyện ý phụng bồi, cho đến bình minh."
"Không không không!! Em hoàn toàn không muốn!!" Tiểu Thỏ sợ tới mức khẩn trương đem đầu đong đưa như trống lắc, "Hiện tại em cảm thấy buồn ngủ quá, thật sự buồn ngủ quá, anh nước chanh, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi."
"Uh`m..."
Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, sau đó lấy di động trên đầu giường qua, nhìn thoáng qua màn hình sáng lên, lại chuyển tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Đã là hơn mười hai giờ ban đêm, đi ngủ giờ này không tính sớm, không bằng chúng ta cùng nhau ngủ muộn đi... Uh`m??"
"Không cần a - -!!"
Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Thỏ nháy mắt chôn vùi ở trong hôn sâu Trình Chi Ngôn.
Bóng đêm dần dần sâu.
Phòng Trình Chi Ngôn lại còn đèn màu vàng nhạt sáng.
Giữa trưa ngày thứ hai.
Tiểu Thỏ eo mỏi lưng đau đã tỉnh lại, chỉ cảm thấy chân đã không là của chính mình.
Cô đưa tay nhẹ nhàng mà đấm đấm đùi chính mình, sau đó động tác gian nan chuyển người lại, lấy di động của mình trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua, mẹ, vậy mà đã mười một giờ bốn mươi sáu phút rồi!!
Còn có mười bốn phút chính là mười hai giờ giữa trưa rồi!!