Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ nghe lời Trình Thi Đồng nói, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nói: "Lão Nhân Gia có thể hơi chút nói uyển chuyển một chút sao??"
"Uyển chuyển cái gì nha, tớ sợ tớ nói quá uyển chuyển cậu nghe không hiểu a." Trình Thi Đồng bỗng nhiên hưng phấn lên, cô bát quái hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Mau, nói cho tớ biết, cậu rốt cuộc là khi nào thì đem chú nhỏ tới tay?? Còn có, mau nói một câu, cảm giác như thế nào, có phải hay không thật sự cùng trong sách viết một dạng, ngọc tiên ngọc tử địa??"
"..."
Tiểu Thỏ đột nhiên vô cùng hối hận chính mình gọi lại cú điện thoại cho Trình Thi Đồng.
Trình Thi Đồng đợi hồi lâu phát hiện bên kia điện thoại không ai nói chuyện, nhịn không được lại hướng tới cô thúc giục nói: "Tiểu Thỏ, cậu làm gì a, nói chuyện a, tỷ tỷ vừa rồi hỏi cậu những cái vấn đề này cậu nghe thấy được không a??"
"Nghe thấy được..." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt trả lời, "Nhưng mà thật sự tớ không biết nên trả lời cậu như thế nào...."
"A...... Có phải chú nhỏ bên cạnh cậu hay không?? Có phải hiện tại cậu không quá thuận tiện nói chuyện hay không??" Trình Thi Đồng chớp mắt, nháy mắt liền đã giúp Tiểu Thỏ suy nghĩ N cái cảnh tượng giờ phút này cô không tốt lắm trả lời, "Vậy buổi tối cậu ra ngoài tụ hội nói cho tớ biết, hai người chúng ta vụng trộm nói chuyện phiếm??"
"Buổi tối?? Tụ hội??" Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, sau đó thanh âm yếu ớt hỏi: "Tụ hội cái gì, như thế nào lại có tụ hội a??"
" Có phải cậu u mê hay không? Lần trước bạn học lớp chúng ta tụ hội, lần này phía chính phủ tụ hội a, tối hôm nay chú nhỏ tớ cũng thầy giáo Trình chúng ta, chú cũng sẽ đi, cậu đã quên??" Trình Thi Đồng đối với Tiểu Thỏ phản ứng chậm nửa nhịp đã thói quen cơ bản rồi.
"..."
Lại là tụ hội a... Kia chẳng phải là vừa muốn uống rượu??
Uống rượu xong...
Trời ạ...
Cô có thể lại đi sàm sỡ Trình Chi Ngôn hay không??
Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy đời người khắp nơi đều là vực sâu tuyệt vọng a...
" Nhưng mà tớ nói cho cậu một bí mật a." Trình Thi Đồng nói xong đột nhiên đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bạn học lớp chúng ta đều đã chuẩn bị kỹ càng, muốn trút cho chú nhỏ gục xuống, tớ đã nói cho cậu trước tiên, đến lúc đó cậu trăm ngàn lần đừng đau lòng."
"..."
Quá tuyệt vời, bên trong vực sâu tuyệt vọng còn cắm đầy đao nhọn...
Tiểu Thỏ đưa tay đỡ trán chính mình, chỉ cảm thấy đời người mảnh hắc ám.
Cùng Trình Thi Đồng nói một hồi, Tiểu Thỏ liền tính toán rời giường vệ sinh cá nhân.
Nhưng mà lúc cô đang đứng trong phòng vệ sinh đánh răng, thanh âm Trình Chi Ngôn trong veo mà lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng cô: "Em rời giường rồi hả??"
"Uh`m??" Tiểu Thỏ miệng tràn đầy bọt quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, anh đang tà tà tựa vào ở trên khung cửa, đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn cô nói: "Nhìn em buổi sáng gọi như thế nào cũng bất tỉnh, anh còn tưởng rằng em muốn ngủ thẳng gần tối."
"..."
Tiểu Thỏ dùng lực liếc anh một cái, quay đầu lại uống môt ngụm nước, đem bọt trong miệng phun đi, lúc này mới hướng tới Trình Chi Ngôn mở miệng nói: "Anh còn không biết xấu hổ nói, đêm qua rốt cuộc là ai hại em hôm nay không dậy nổi giường!?"
"Uh`m... Là anh." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, hướng tới cô cực kỳ nghiêm túc thừa nhận nói.
"..."
Mắt thấy người nào đó vô liêm sỉ thừa nhận như vậy, Tiểu Thỏ ngược lại không biết nên nói cái gì đó mới tốt.
"Tối hôm nay, lớp chúng ta có tụ hội em có biết đi??" Trình Chi Ngôn thấy cô không nói lời nào, liền mở miệng hướng tới cô hỏi.