Editor: Quỳnh Nguyễn
"Uh`m... Biết... Trình Thi Đồng mới vừa gọi điện thoại nhắc nhở em rồi." Tiểu Thỏ vẻ mặt sống không bằng chết nhìn Trình Chi Ngôn trả lời.
"Cảnh cáo em buổi tối không được uống rượu." Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt tách ra một tia nguy hiểm.
"..."
Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, so sánh tương đối, anh càng nên là lo lắng chính anh đi...
"Không nói lời nào là muốn yên lặng kháng nghị sao??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, tăng thêm ngữ khí hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Không có, em bảo đảm không uống rượu!! Không uống rượu!!" Tiểu Thỏ khẩn trương giơ tay lên, hướng tới Trình Chi Ngôn thề nói.
"Tốt lắm."
Trình Chi Ngôn vừa lòng liền gật gật đầu, nhìn kiểu tóc cô ngủ xoã tung, xoay người vừa đi ra ngoài vừa nhắc nhở: "Nhanh rửa mặt chải đầu xuống ăn cơm trưa."
"A......"
- - -
Buổi tối, lớp học Trình Chi Ngôn bọn họ đặt trong khách sạn, tổng cộng hơn năm mươi bạn học ngồi trọn vẹn năm cái bàn tròn, mỗi một cái bàn đều đã không còn chỗ ngồi.
Trình Chi Ngôn ngồi ở trên cái bàn tròn chính giữa, bên cạnh bị sắp xếp bạn học nam có thể uống nhất lớp học.
Học sinh nữ lớp Tiểu Thỏ tổng cộng mười mấy người, đủ một bàn liền ngồi xuống, còn lại bốn bàn tất cả đều là nam sinh.
Sau khi tiệc rươu bắt đầu, nam sinh bắt đầu ồn ào mời rượu cho chủ nhiệm lớp, hơn nữa còn là từng bước từng bước xếp hàng đi mời.
Trình Chi Ngôn vững vàng ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, đôi mắt trong suốt mang theo một tia ý cười nhợt nhạt nhìn các học sinh trước mắt này, mặc cho bọn họ nháo tới nháo đi, anh đều đã ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ uống hết.
Một ly.... Hai ly...Ba ly... Chín ly....Mười ly...
Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh một bàn kia, trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn uống rượu như uống nước uống hết hơn mười ly bia, trong lòng nhịn không được bắt đầu lo lắng.
Tuy nói bia số độ không cao, nhưng là hơn mười chén tiếp xuống như vậy, ít nhiều cũng sẽ choáng váng đầu đi, huống chi hơn bốn mươi vị nam sinh lớp học cô, cho dù là một người một ly, Trình Chi Ngôn cũng phải uống hơn bốn mươi ly a...
Nhưng mà loại tình hình trước mắt này, chính mình lại không thể ra mặt.
Dù sao trong mắt tất cả bạn học lớp học, cô chỉ là em gái của anh a...
" Làm gì a, đau lòng Trình Chi Ngôn nhà cậu rồi hả??" Trình Thi Đồng lừa một hồi, quay đầu thấy Tiểu Thỏ khuôn mặt u sầu ngồi ở trên ghế, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.
"Đồng Đồng..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng hướng tới cô nói: "Anh nước chanh anh... Không có việc gì đi??"
"Ôi, chút rượu như vậy, không thành vấn đề." Trình Thi Đồng cười hì hì khoát tay, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lúc năm mới về với ông bà chú nhỏ đều là theo chân bọn họ uống hơn bốn mươi chén rượu trắng, một bàn người trong nhà kia, cộng lại đều đã không ngã được chú, lúc này mới hơn mười ly bia, đối chú nhỏ mà nói, liền giống như uống đồ uống, không có việc gì."
"..."
Nghe được Trình Thi Đồng nói như vậy, Tiểu Thỏ nhất thời cảm thấy an tâm một chút.
"Ai, đừng nhìn chú nhỏ, mỗi ngày cậu nhìn chú, đều đã nhìn mười mấy năm, không chê phiền a??" Trình Thi Đồng thấy bạn học xung quanh đều đã ồn ào đi kính rượu Trình Chi Ngôn, dứt khoát liền lôi kéo Tiểu Thỏ, ngồi xuống ở trong góc, vẻ mặt bát quái nhìn cô hỏi: "Tới nói một chút nhanh, cậu khi nào thì cùng chú nhỏ cái kia?? Có phải hay không chính là một đêm kết thúc thi vào trường đại học kia??? Ôi, nhìn không ra tới a, chú nhỏ khẩn cấp như vậy."