Editor: Quỳnh Nguyễn
"A?? Không cần đi..." Trình Thi Đồng hơi run sợ một phen, cô cũng không phải thật sự choáng váng đầu...
" Tới đây." Tiểu Thỏ lườm cô một cái, không khỏi phân trần liền túm cô vào phòng, chỉ còn lại có Cố Ninh Thư cùng Trình Chi Ngôn còn vẻ mặt ngẩn ngơ đứng ở trong hành lang.
"..."
Trong phòng, Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ hành tẩu (đi lại) tự nhiên, nhịn không được cười nhạo cô nói: "Tớ nói, Tiểu Thỏ, cậu thật sự choáng váng đầu sao, tớ nhìn cậu bộ dáng hành tẩu tự nhiên, đều đã có thể đi tham gia trận đấu thi đi bộ a."
Tiểu Thỏ bị cô nói có chút không tốt lắm, đành phải quay đầu trừng mắt cô nói: "Tớ nhìn cậu bộ dáng thao thao bất tuyệt nói khéo như rót ( lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc), cũng không giống như là choáng váng đầu a."
"Tớ đương nhiên không phải choáng váng đầu a, tớ đây không phải vì đem Cố Ninh Thư nhà tớ lừa gạt trở về xuống tay với anh sao." Trình Thi Đồng cười hắc hắc dõng dạc hướng tới Tiểu Thỏ nói.
"Tớ cũng không phải choáng váng đầu, tớ đây là bị chú nhỏ cậu cưỡng chế túm trở về." Tiểu Thỏ liếc cô một cái, lẩm bẩm nói: "Cho nên nói người Trình gia các ngươi cũng không là cái người tốt gì."
"Ha ha." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ nở nụ cười một phen, sau đó khoát tay nói: "Nếu biết tớ không phải thật sự choáng váng đầu, vậy cái gì thuốc choáng váng đầu cũng đừng cho tớ, tớ phải đi về hướng tới tiểu Cố nhà tớ xuống tay a.... Tạm biệt."
"Đợi a, cậu nghĩ rằng tớ thật sự cho cậu thuốc choáng váng đầu sao." Tiểu Thỏ túm chặt cánh tay Trình Thi Đồng, thuận tay nhét một cái hộp nhỏ đến trong tay Trình Thi Đồng nói: "Cho cậu, cầm đi đi, không cần cảm ơn tớ."
"Cái gì a..." Trình Thi Đồng cúi đầu hướng tới trong lòng bàn tay mình nhìn thoáng qua.
...
Thực ra là đồ dùng tránh thai trước kia chính mình đưa cho Tiểu Thỏ.
"Ha ha vật về nguyên chủ, vì phòng ngừa hai người các ngươi không có mang, tớ đặc biệt mang theo nhiều một phần cho cậu a." Tiểu Thỏ nhìn trên mặt Trình Thi Đồng quẫn, trong lòng bỗng nhiên cảm giác sảng khoái.
Sau một lúc lâu, Trình Thi Đồng sâu xa ngẩng đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, thanh âm trầm thấp nói: "Cậu cảm thấy người thông minh giống tớ, sẽ quên loại chuyện này??"
"Ách..." Tiểu Thỏ vi giật mình.
"Hừ, quá khinh thường tớ rồi!" Trình Thi Đồng hướng về phía Tiểu Thỏ làm mặt quỷ, liền nắm chặt cái hộp nhỏ trong tay ra ngoài.
Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa mắt thấy Trình Thi Đồng ra ngoài, lại lập tức đi đến trước mặt mình, đem một hộp này nọ nhét vào trong tay mình nói: "Chú nhỏ, tối hôm nay đừng khách khí, hưởng dụng mỹ thực của chú đi."
Nói xong, cô nhìn Cố Ninh Thư vẻ mặt nghi hoặc đứng ở bên cạnh, hơi run sợ một phen, sau đó lập tức làm ra một bộ choáng váng đầu, tựa vào trên vai Cố Ninh Thư nói: "Ôi, đầu thật choáng váng... Tiểu Cố, mau, chúng ta trở về phòng."
"A...... Được..." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, vẫn lại là đỡ Trình Thi Đồng trở về phòng.
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ trong tay mình, khóe môi mỏng nhịn không được vẽ ra một cái đường cong mờ.
Xem ra, Tiểu Thỏ nhà anh cũng hiểu được suy nghĩ vì người khác sao...
Bên này Cố Ninh Thư đỡ Trình Thi Đồng trở về phòng xong, liền vội vàng thật cẩn thận để cho cô nằm ngửa ở trên giường, sau đó lại đi đun một bình nước sôi, lúc này mới ngồi đến trên giường, nhìn trên gương mặt trắng nõn Trình Thi Đồng hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, thấp giọng hỏi: "Như thế nào, đầu em còn choáng váng sao??"
"Uh`m... Choáng váng..." Trình Thi Đồng vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Cố Ninh Thư, hướng tới anh làm nũng nói: "Nếu không anh xoa xoa giúp em??"