Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 702

Editor: Quỳnh Nguyễn 

"..."

Loại trọng tâm đề tài thảo luận phía trên hay là phía dưới này....

Vì sao cô cảm thấy được... Có cái gì cạm bẫy đang chờ chính mình a.

"A...... Không có phủ nhận??" Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt xoắn xuýt, cúi đầu khinh khẽ hôn vành tai xinh xắn cô một cái nói: "Vẫn lại là yên lặng  ở trong lòng có vẻ rốt cuộc ưa cái nào...??"

"Anh..." Tiểu Thỏ chán nản, đầu lưỡi anh trắng mịn lại thừa dịp cô mở miệng nói chuyện thuận thế chui vào trong miệng cô, sau đó mạnh mẽ quấn lấy lưỡi xinh xắn của cô, nặng nề mà hút.

Đầu lưỡi của anh chạm đến ngọt ngào, giống như là giọt sương ở trên cánh hoa sáng sớm tỉnh lại, mang theo mùi thơm ngát đóa hoa, mà lại có ngọt lành bản thân, làm cho người ta không tự chủ được tìm kiếm hơn, một chút đẹp ngọt ngào đẹp ngọt ngào kia đoạt lấy tinh thần.

Dần dần lưỡi mềm mại mà trắng mịn Trình Chi Ngôn xuyên qua răng môi khẽ mở của cô.

Môi mỏng anh pha lẫn bá đạo cùng ôn nhu, cánh môi Tiểu Thỏ dần dần có một loại cảm giác tê tê, cảm giác kia khiến người run rẩy, cảm giác từ cánh môi chậm rãi lan tràn, giống như từng đạo điện lưu rất nhỏ từ đầu lưỡi đến não, lại từ đầu lan tràn đến tứ chi, cuối cùng thẳng trái tim, lộ ra từng đạo dòng nhỏ, làm cho da thịt đều đã nhẹ nhàng run rẩy.

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại, thật sự cảm thụ nụ hôn lâu dài mà ôn nhu này của Trình Chi Ngôn.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển ào ào ngoài cửa sổ, cùng với tiếng hít thở càng ngày càng trầm trọng do hai người bọn họ hôn môi.

Dần dần, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần lên cao.

Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình có chút không thể thở dốc, lửa nóng răng môi, đầu lưỡi mềm nhẵn dây dưa, đại khái là hôn môi thời gian dài nhất của cô cùng Trình Chi Ngôn.

Từ từ, cánh môi anh cực nóng rời khỏi môi hồng nhuận của cô, theo cằm trắng nõn xinh xắn nhẹ nhàng mà ấn để lại ký hiệu chính mình trên cổ cô.

So với vừa rồi càng thêm mãnh liệt run rẩy, một trận lại một trận ập tới, sợi tóc anh mềm mại nhẹ nhàng ma xát cổ mẫn cảm của cô, mang cho cô một loại thể nghiệm khác thường, cánh môi anh ấm áp một đường dời xuống, mãi đến rơi vào trên xương quai xanh tinh xảo của cô, nhẹ nhàng mà gặm cắn.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có sóng lớn mãnh liệt đang tán loạn  khắp nơi, làm cho cô nhịn không được muốn càng thêm gần sát Trình Chi Ngôn.

Từ răng môi nhẹ nhàng tràn ra than nhẹ, giống như chim oanh nũng nịu.

Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt đầu, đưa tay nhẹ nhàng mà đẩy bả vai Trình Chi Ngôn  một phen nói: "Đừng.... Đã là buổi sáng rồi.... Một lát Đồng Đồng bọn họ tới đây gọi chúng ta cùng nhau xuống ăn bữa sáng rồi..."

"Đừng để ý đến bọn họ." Cánh môi Trình Chi Ngôn dừng lại một hồi  trên xương quai xanh của cô, sau khi lưu lại mấy cái ô mai đỏ rực, thấp giọng lẩm bẩm nói.

" Nhưng mà...." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy làn da chính mình bị  anh hôn qua giống như có hỏa thiêu đốt, mà trong thân thể cô vậy mà dần dần sinh ra một loại khát vọng.

" Nhưng mà cái gì??" Trình Chi Ngôn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ám trầm giống như một con sông sâu không thấy đáy.

Tiểu Thỏ có chút khẩn trương nhìn anh, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên khóe môi gợi lên đường cong mờ, "Nhưng mà em vẫn lại là càng thích ở trên?"

"Em...Em không phải..." Mặt Tiểu Thỏ trong nháy mắt liền hồng như quả táo chín. 

------------------ 
Bình Luận (0)
Comment