Editor: Quỳnh Nguyễn
"Vậy là cái gì??" Hai tay Trình Chi Ngôn ôm vòng eo mảnh khảnh Tiểu Thỏ, đem cô ôm ôm hướng tới bên mình, làm cho cô ghé vào trên thân mình, sau đó anh ngẩng đầu, liền có thể tùy ý hôn môi trên gương mặt phấn nộn trắng nõn.
"Dù sao... Dù sao... Một buổi sáng tinh mơ, liền tình cảm mãnh liệt như vậy, không tốt lắm đâu..." Tiểu Thỏ hơi hơi nheo lại ánh mắt, chỉ cảm thấy cánh môi anh ấm áp cọ xát trên mặt mình có chút ngứa.
"Không được sao...??" Khóe môi Trình Chi Ngôn gợi lên nhợt nhạt tươi cười, ngón tay thon dài dọc theo đường cong lung linh chậm rãi dời xuống: "Xác định không muốn sao??"
"..."
Tiểu Thỏ hơi hơi ưỡn cong thân thể ghé vào trên người anh, trong lúc này vậy mà không dám tùy tiện lộn xộn.
"Anh...Anh..." Cô xấu hổ đỏ mặt, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy, giống như là lên án hành vi Trình Chi Ngôn.
"Ạnh làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn mỉm cười, một bàn tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một cánh tay kia *****.
"..."
Tiểu Thỏ sắc mặt đỏ hồng, lại không dám phản kháng, đành phải cứng ngắc bảo trì tư thế này, lắp bắp nói: "Đừng.... Đừng xằng bậy...."
"Uh`m..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt nhịn không được tối sầm.
Một bàn tay Trình Chi Ngôn nắm cằm Tiểu Thỏ, làm cho cô ngẩng đầu lên, lưỡi trắng mịn càng thêm xâm nhập cô dây dưa, một cánh tay kia trượt ra, hơi hơi nâng vòng eo mảnh khảnh của cô, đem chính mình ****
Nhưng mà sau khi Trình Chi Ngôn hoàn thành một loạt động tác này, nhưng là bất động rồi.
Đôi mắt Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn anh, sau một lúc lâu, đỏ mặt cắn môi hướng tới Trình Chi Ngôn thanh âm yếu ớt hỏi: "Anh...Anh làm sao vậy??"
Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhưng là không đáp lời, một đôi tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
*******
"Lần sau còn uống bậy sao??" Trình Chi Ngôn ngừng động tác, đôi mắt u ám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ đỏ lên, thanh âm trầm trầm hỏi.
" Không uống vào, bảo đảm bất không uống bậy...." Đầu Tiểu Thỏ nhất thời đong đưa như trống lắc.
"Vậy lần này trừng phạt như thế nào??" Trình Chi Ngôn nheo lại ánh mắt, thanh âm sâu xa hỏi.
"..." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, cúi đầu, nhìn ngực anh trắng tinh, thanh âm mềm dẻo nói: "Nếu không lần này.... Liền coi như hết...Em bảo đảm đây là một lần cuối cùng...."
"Không được." Trình Chi Ngôn không lưu tình chút nào phản bác những lời này.
"..."
Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn anh.
"Lần này em chủ công." Trình Chi Ngôn nhìn cô, ngữ khí không hề thương lượng đường sống.
"..."
Tiểu Thỏ cắn môi chính mình, sau một lúc lâu, dùng lực liếc Trình Chi Ngôn một cái, thanh âm căm giận nói: "Em chủ công thì em chủ công, đến lúc đó anh không cần cầu xin tha thứ cùng em liền tốt!"
"Vậy sao..."