Editor: May
"Được rồi." Trình Chi Ngôn duỗi tay, ôm cô vào trong lòng, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống một cái ở trên đầu lông xù của cô nói: "Mấy ngày nay, anh đã xử lý toàn bộ hạng mục công ty, bắt đầu từ ngày mai, mãi cho đến qua hết năm, anh đều có thể bồi em, nếu như em vẫn cảm thấy khổ sở trong lòng, liền nói với anh, hửm??"
"Ừ..." Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm gò má thanh tú soái khí kia của anh.
Một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Ý của anh là, các người nghỉ rồi??"
"Ừ..." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô nói: "Hiện tại mới phản ứng được?? Em đây là đông lạnh đến ngốc rồi à??"
"Không có..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đến lạnh như băng sít sao áp vào ngực anh, nhẹ giọng nói: "Quá tốt."
Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu tóc mềm mại của cô, sau đó thấp giọng nói: "Mặc dù anh không để ý em lại ôm anh thêm trong chốc lát, nhưng bây giờ chúng ta là ở cửa lớn khu nghĩa trang, người lui tới đây đều là viếng mồ đốt vàng mã, em xác định chúng ta còn muốn tiếp tục đứng ở chỗ này cho bọn họ tham quan sao??"
"..." Mặt Tiểu Thỏ bỗng chốc liền đỏ lên, cô ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy ngượng ngùng nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó duỗi tay dắt lấy cánh tay anh liền đi ra ngoài cửa lớn.
Cũng không biết có phải là bởi vì ban ngày ở nghĩa trang hóng gió thời gian quá lâu hay không.
Đến buổi tối, Tiểu Thỏ liền bắt đầu sốt cao lên.
Vốn là trước khi ngủ, Trình Chi Ngôn ôm cô, nhiệt độ cơ thể cô còn rất bình thường, nhưng ngủ ngủ, ban đêm Tiểu Thỏ liền bắt đầu không thành thật đá chăn mền lung tung, vừa đá còn vừa mơ mơ màng màng nói: "Nóng... Nóng quá..."
Trình Chi Ngôn bị cô đá tỉnh từ trong giấc mộng, quay đầu nhìn thoáng qua hình dáng người nào đó trong bóng tối, sau đó duỗi tay lôi chăn mềm sắp bị cô đá đi trở về lần nữa, đắp lên trên người cô nói: "Chớ lộn xộn, ngon ngoan đi."