Editor: May
"Ưm... Nóng..." Trong lúc ngủ mơ Tiểu Thỏ chỉ cảm giác mình giống như bị trói ở trên một cái lò lửa lớn, vừa rồi thật vất vả rời đi từ bên cạnh lò lửa lớn kia, trước mắt lại có thể trói trở về lần nữa.
Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, duỗi tay bật đèn bàn trên tủ đầu giường ra, lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ.
Không nhìn thì không gấp gáp, vừa nhìn, lập tức dọa anh sợ hết hồn.
Trên mặt Tiểu Thỏ đỏ rực, một đôi mắt sít sao nhắm lại, trên trán cũng đều là mồ hôi, tóc mái cô bị mồ hôi làm ướt, một sợi một sợi áp vào trên đầu.
Trình Chi Ngôn vội vàng duỗi tay nhẹ nhàng dò xét cái trán cô một cái.
Trong lòng bàn tay nhất thời truyền đến một mảnh xúc cảm nóng hổi.
Cả người cô nóng rần lên!!
Trong đầu Trình Chi Ngôn liền hiện ra mấy chữ này.
"Tiểu Thỏ... Tiểu Thỏ..." Anh vươn tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, thấy cô thật sự là nóng đến khó chịu, liền vén chăn của cô lên một chút.
Loại thời tiết mùa đông khắc nghiệt này, dù trong phòng mở máy sưởi, anh cũng không dám trực tiếp xốc hết chăn mền của cô lên.
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua thời gian, lúc này là hơn mười hai giờ đêm, nếu đi bệnh viện, không quá thực tế, như vậy cũng chỉ có thể đợi đến buổi sáng ngày mai đi, chỉ là trước mắt cô nóng rần rất lợi hại...
Anh chần chờ một chút, sau đó vội vàng xoay người một cái xuống giường, vội vã chạy tới phòng bếp.
Nếu anh không có nhớ lầm, trong tủ lạnh phòng bếp hẳn còn bày đặt miếng dán giải nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, Trình Chi Ngôn cầm lấy vài miếng dán giải nhiệt lên.
Anh chỉ là đi xuống trong chốc lát, Tiểu Thỏ lại có thể đá rớt chăn mền đắp kín trên người xuống dưới lần nữa.
Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ thở dài một hơi, duỗi tay đắp kín chăn mền cho cô, sau đó xé một mảnh dán giải nhiệt nhẹ nhàng dán lên trên trán cô.
Miếng dán giải nhiệt kia đặt ở trong tủ lạnh thời gian rất lâu, sau khi lấy ra man mát lành lạnh, giờ phút này áp vào trên đầu Tiểu Thỏ, cô ngược lại thực cảm giác được từng đợt cảm giác mát lạnh đánh tới, trong nháy mắt liền không động loạn nữa.