Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 150


Đáy lòng Tiền Mỹ Lâm run lên, cả cơ thể thơm ngát cũng run rẩy.

Sao cô ấy lại nghe không hiểu ám chỉ của Triệu Đại Vĩ chứ.

Hơn nữa, Triệu Đại Vĩ đã nhắc đề tài này nhiều lần rồi, Tiền Mỹ Lâm cũng không thể không biết xấu hổ mà lảng tránh.

"Chị dâu?" Triệu Đại Vĩ tưởng rằng Tiền Mỹ Lâm tức giận nên vội vàng buông cô ấy ra, nói: "Chị dâu, tôi không nên nói như vậy."
"Không sao." Tiền Mỹ Lâm nhìn thấy Triệu Đại Vĩ vô cùng quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, trong lòng tự nói với bản thân nếu còn trốn tránh việc này, vậy thật sự đúng là không có lương tâm.

Sau khi đấu tranh ở trong lòng, Tiền Mỹ Lâm cầm tay Triệu Đại Vĩ, hắng giọng: "Đại Vĩ, chú thật sự thích chị sao?"
Triệu Đại Vĩ không nói hai lời, gật đầu: "Vâng!"
"Thế tại sao chú thích chị?" Giọng nói của Tiền Mỹ Lâm vừa ngọt vừa nhẹ nhàng, giống như tiếng dòng nước chảy róc rách vào mùa xuân, đi vào lòng người.

Trong lòng Triệu Đại Vĩ khẽ run.

Chị dâu Tiền Mỹ Lâm hỏi như vậy, chứng tỏ trong lòng cô ấy đã bắt đầu phá bỏ ràng buộc, không bởi vì quan hệ của hai người mà rối rắm.

Nghĩ tới đây, lá gan của Triệu Đại Vĩ tức khắc lớn hơn rất nhiều so với bình thường, nói thật thà: "Bởi vì chị dâu không bỏ rơi tôi!"
"Chú có thể biết ơn." Tiền Mỹ Lâm nói.

"Bởi vì chị dâu xinh đẹp dịu dàng!"
"Bên cạnh chú không thiếu mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng đúng không? Ví dụ như cô gái tên Lâm Tuyết Nhã ở khách sạn, cô ấy cũng rất xinh đẹp." Tiền Mỹ Lâm phản bác lý do của Triệu Đại Vĩ.


Trong lòng Triệu Đại Vĩ sốt ruột, chẳng lẽ thích một người cần phải nói ra nhiều lý do như vậy sao?
Anh cố gắng nghĩ ngợi, cuối cùng anh nói mấy câu:
"Chị dâu, chị quan tâm tôi nhiều năm như thế thật sự chỉ vì tôi là em chồng của chị thôi sao?"
"Vì sao lúc trước Ngô Lương Đông bỏ thuốc tôi, chị lại bằng lòng giúp tôi giải độc? Là bởi vì tôi là em của anh trai tôi sao?"
Triệu Đại Vĩ hỏi mấy câu liên tiếp làm cho Tiền Mỹ Lâm ngơ ngác.

Đúng vậy, thật lòng mà nói, lúc đó cô ấy thật sự là vì quan hệ tình thân của hai người sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm càng đỏ hơn.

Cô ấy đã hiểu ra, Triệu Đại Vĩ nói rất có lý.

Có lẽ cô ấy đã bất giác thích Triệu Đại Vĩ từ lâu, chứ không phải là sau khi Triệu Đại Vĩ thể hiện năng lực mới thích anh.

Nghĩ đến đây, cô ấy nhẹ sắng giọng: "Chú đừng chuyển đề tài, chú nói chú thích chị ở cái gì đi!"
Triệu Đại Vĩ nói: "Cái gì cũng thích! Ngay cả tưởng tượng nếu chị dâu gả cho người khác, tôi cũng khó chịu."
Phì!
Người đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống như Tiền Mỹ Lâm sao lại không biết Triệu Đại Vĩ đang ghen chứ?
"Chị dâu không lấy chồng là được rồi?" Tiền Mỹ Lâm xấu hổ.

Triệu Đại Vĩ nghiêm túc nói: "Không phải là vấn đề lấy chồng hay không lấy chồng, mà vấn đề là có ở chung với nhau hay không.

Nếu không được ở chung với chị dâu, tôi ăn gì cũng đều không thấy ngon miệng."
"Cho nên chú muốn "ăn" chị à?" Tiền Mỹ Lâm cười xấu hổ hỏi.

"Chị dâu cho tôi "ăn " sao?"
Triệu Đại Vĩ nói tới đây, trong lòng rất căng thẳng, anh cảm giác từ trước tới giờ mình chưa từng căng thẳng đến như vậy, trái tim như muốn bật ra từ cổ họng.

Tiền Mỹ Lâm im lặng một lúc lâu.

Tay cô ấy loay hoay ở trên quần áo, giống như hai tay này không có chỗ để đặt.

Chiếc váy trắng tinh kia cũng bị cô ấy chà xát mà bị nhăn nhúm.

Cuối cùng, cô ấy xấu hổ nói: "Chú muốn ăn thì ăn đi..."
Triệu Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ, lại một lần nữa treo trên đỉnh đầu mà không hư hại gì, giọng nói chặn ở trong lòng cũng như đê trên sông lớn bị vỡ, văn chương trôi chảy, thông suốt!
Nhìn thấy Tiền Mỹ Lâm mặc bộ đồ màu trắng, làn da nhẵn nhụi trắng nõn, trên mặt lại còn thẹn thùng, cuối cùng Triệu Đại Vĩ không nhịn được phải làm chút gì đó.

Thế nhưng vừa muốn ôm Tiền Mỹ Lâm vào phòng, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân của Lương Thu Tĩnh, càng ngày càng gần.


Triệu Đại Vĩ nhanh chóng ngay ngắn lại, cả người thẳng tắp.

Lương Thu Tĩnh là một người tập võ, rất nhạy bén với không khí.

Cho nên cô vừa đi đến đã cảm giác không khí ở trong phòng vô cùng quái dị, hơn nữa trong không khí tràn ngập sự căng thẳng.

Lương Thu Tĩnh hoài nghi: "Tôi tới không đúng lúc à?"
Khóe miệng Tiền Mỹ Lâm run rẩy, đứng dậy khỏi ghế, nói: "Thu Tĩnh, nói gì vậy, cô đúng là đa nghi, không phải tôi với Đại Vĩ chỉ nói chuyện ở trong này thôi sao?"
"Hai người nói chuyện gì?" Lương Thu Tĩnh hỏi.

Triệu Đại Vĩ nói: "Chúng tôi đang nói chuyện du lịch ở làng Đại Long."
"Ngày mai tôi định chuẩn bị một dây thép, đặt trên đỉnh hang động, sau đỏ chuẩn bị vài tấm thẻ tre để du khách có thể viết lên những gì mình muốn viết, rồi treo lại lên dây thép."
"Tấm thẻ tre phải thu phí, muốn viết hay, mời người viết thay cũng phải thu phí."
"Như thế, tấm thẻ tre đó chẳng những thu hút du khách đến tham gia mà còn có thể giúp chúng ta thu hồi chi phí đầu tư ban đầu."
Nghe Triệu Đại Vĩ nói thế, Lương Thu Tĩnh giơ ngón tay cái lên: "Cậu xứng đáng kiếm được tiền!"
Triệu Đại Vĩ cười: "Đúng rồi, tôi còn có việc cần sắp xếp, tôi đi ra ngoài trước."
"Cậu đi đi, ở đây có tôi bảo vệ chị dâu!"
Lương Thu Tĩnh nói như vậy, cũng không phát hiện ra vẻ mặt rất muốn giữ Triệu Đại Vĩ lại của Tiền Mỹ Lâm.

Bên kia, Triệu Đại Vĩ rời đi là để đi tìm Triệu Huệ Lan.

Có thể đoán được ngày mai nhà hàng được trang trí mộc mạc mà anh tạm thời cho Triệu Huệ Lan, sẽ thu hút nhiều du khách!
Bận rộn như vậy, mỗi mình Triệu Huệ Lan chắc chắn sẽ bị mệt chết.

Cho nên Triệu Đại Vĩ nói chuyện với Triệu Huệ Lan, anh muốn tìm cách giải quyết vấn đề này.

Đi vào nhà của Triệu Huệ Lan, trong nhà Triệu Huệ Lan vẫn chỉ có mình cô ta.

Chồng cô ta đi quá giới hạn, sau khi ly hôn với chồng, cô ta luôn sống một mình ở trong làng.


Từ khi còn nhỏ, cha mẹ của cô ta cũng chết vì bị bệnh.

Cô ta ở trong thôn là thuộc loại không thể dựa vào ai.

Bây giờ, cô ta còn có thể dựa vào Triệu Đại Vĩ một chút.

Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đi vào, Triệu Huệ Lan vội vàng đặt tay ở sau lưng, vui vẻ cười nói: "Triệu tổng, sao chú tới đây? Để lấy tiền hôm nay kiếm được sao?"
Ở nhà hàng chủ yếu là thanh toán trực tuyến.

Mà thanh toán trực tuyến được kết nối với thẻ ngân hàng của Triệu Đại Vĩ.

Nhưng cũng có người thích thanh toán bằng tiền mặt, số tiền đó ở chỗ Triệu Huệ Lan.

Triệu Huệ Lan định đưa tiền cho Triệu Đại Vĩ, nhưng Triệu Đại Vĩ khoát tay: "Hôm nay tôi đến không phải vì cái này, tôi muốn..."
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên Triệu Đại Vĩ nhíu mày: "Chị Huệ Lan, tay chị bị sao thế?"
"Không sao!" Triệu Huệ Lan nói.

"Vậy chị để tay ở đằng sau làm chi, cho tôi xem."
"Triệu tổng, chú đa nghi..."
"Còn nói, không phải là bị thương đấy chứ, mau cho tôi xem." Triệu Đại Vĩ đi lên, bắt lấy tay Triệu Huệ Lan, lúc này mới phát hiện tay của Triệu Huệ Lan bị bỏng..

Bình Luận (0)
Comment