Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 291


Lúc Dương Kiếm Vân chuẩn bị ra tay với Hứa Thục Quân, Triệu Đại Vĩ vẫn luôn nằm vùng ở khách sạn Thiên Hồ.

Nếu anh tung tin đồn thất thiệt đương nhiên cũng phải đảm bảo an toàn cho Hứa Thục Quân.

Căn cứ theo hiểu biết đối với mấy tên côn đồ “hận thù không qua đêm” Triệu Đại Vĩ suy đoán những người muốn nhắm vào anh sẽ động tay động chân với Hứa Thục Quân trong mấy ngày ngày.

Mấy ngày nay, anh cực khổ canh chừng, thế thì có thể có thu hoạch!
Điều khiến Triệu Đại Vĩ cảm thấy bất ngờ chính là hành động của đối phương còn nhanh hơn tưởng tượng của anh, còn chưa tới mười hai giờ trưa đã có người trong lòng có quỷ, giám sát gần khách sạn Thiên Hồ.

“Xem ra mình vẫn đánh giá thấp quyết tâm của người muốn báo thù mình rồi.”
Triệu Đại Vĩ suy nghĩ nội trong mấy ngày này sẽ hành động, thế mà đối phương lại tiến tới không ngừng, phải hành động ngay lập tức!
“Cũng tốt, như thế cũng tiết kiệm thời gian chờ đợi của mình.”
Triệu Đại Vĩ chú ý tới, sau khi có người cũng đang giám sát động tĩnh bên trong khách sạn Thiên Hồ giống anh, anh càng tập trung sức chú ý, chờ đợi đám người này ra tay.

Khoảng hai giờ chiều.

Hứa Thục Quân mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt nhã nhặn, bước ra khỏi khách sạn Thiên Hồ, sau đó lái xe tựa như đang chuẩn bị chạy đến đâu đó.

Mà vào lúc này mấy người đang theo dõi khách sạn Thiên Hồ này cũng bắt đầu hành động.

Sau khoảng ba phút, tai nạn giao thông nguy hiểm đã xảy ra.

Hứa Thục Quân tức giận nhìn thấy có người cố ý lái xe đến trước mặt cô ta, sau đó nhanh chóng đạp thắng xe để bẫy cô ta.

May mà cô ta phản ứng nhanh, quả quyết đạp thắng xe, nếu không sẽ không tránh khỏi tai nạn giao thông nặng nề.

Nhưng mặc dù là thế, bởi vì đang cách quá gần, vẫn tông vào xe đối phương.

Hứa Thục Quân xuống xe, chuẩn bị chạy tới tìm tài xế tranh luận, thế nhưng nhìn thấy có khoảng bảy tám người bước xuống khỏi xe thương vụ, cô ta cảm thấy tình hình không ổn lắm.


Người ta cố ý tới đây vì cô ta!
Hứa Thục Quân lui về phía sau ngồi lên xe, nhưng hiển nhiên đối phương cũng đoán được động tác của cô ta, nhanh chóng xông lên trước, mở cửa xe, nhanh chóng lôi Hứa Thục Quân từ trong chiếc Mercedes ra ngoài
Hứa Thục Quân miễn cưỡng trấn tĩnh những người này, trầm mặt nói: “Các người là ai, không biết anh họ tôi là Tưởng Tử Phi?”
Tưởng Tử Phi, là nhân vật nổi tiếng trên khắp thành phố Khâu Dã này, chỉ cần lăn lộn tới một mức nhất định, chắc chắn sẽ nghe đến tên gọi này!
Cho nên, Hứa Thục Quân muốn dùng danh tiếng của Tưởng Tử Phi để hù doạ đám người này.

Nhưng đối phương hoàn toàn không nhiều lời với cô ta, động tác lưu loát kéo Hứa Thục Quân lên xe thương vụ, chuẩn bị bắt người đi.

Triệu Đại Vĩ ở phía sau nhìn thấy mọi chuyện, lộ ra nụ cười trong lòng đã có dự tính, bước xuống khỏi xe taxi.

Tài xế taxi mắt thấy Triệu Đại Vĩ muốn xe vào việc người khác, liền nói: “Người an hem, tôi khuyên cậu đừng quan tâm đến mấy chuyện này.

Ở thành phố Khâu Dã chuyện này xảy ra quá nhiều, nếu như cậu can thiệp vào sẽ bị người khác trả thù đấy!”
“Tôi không sợ, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Triệu Đại Vĩ cho tài xế một trăm tệ: “Không cần thối lại.”
Nói xong, anh nhanh chóng đi về phía xe thương vụ, hô lớn: “Dừng tay!”
“Sao cơ?”
Một đám người đồng loạt nhìn về phía Triệu Đại Vĩ.

Vừa mới bắt đầu, đám người này còn chưa kịp phản ứng, cho là Triệu Đại Vĩ là một người đi đường xen vào việc của người khác, nhưng chờ tới khi Triệu Đại Vĩ thật sự tới gần, trong đó có người chần chừ nói: “Triệu Đại Vĩ?”
Mọi người cũng chưa từng nhìn tận mắt Triệu Đại Vĩ, cũng rất ít khi nhìn của Triệu Đại Vĩ.

Ngoại trừ mấy người đứng đầu hận Triệu Đại Vĩ đến thấu xương, ấn tương của mấy người bình thường đối với Triệu Đại Vĩ cũng chỉ có thế, thậm chí còn có người chưa từng nhìn thấy hình của Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ chính nghĩa nói: “Ban ngày ban mặt đã dám bắt cóc người khác, lá gan của các người cũng lớn quá nhỉ!”
Lúc này người không nhận ra Triệu Đại Vĩ cũng phản ứng lại, hơn nữa còn cầm dao ra, lao về phía Triệu Đại Vĩ.

“Cẩn thận!” Hứa Thục Quân kêu lên một tiếng, nhưng trong lúc hoảng loạn, cô ta cảm thấy người trước mặt này có hơi quen thuộc.


Nhưng trong lúc lôi kéo, mắt kính của cô ta đã rơi xuống đất, thế nên cô ta chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng nhân vật, cũng không nhìn rõ Triệu Đại Vĩ lắm.

Vì thế cô ta vô cùng gấp gáp, rất sợ người này tới cứu cô ta, bị thương vì cô ta.

Nhưng ngay sau đó.

Ầm!
Triệu Đại Vĩ cướp lấy con dao, một cước đá bay tên côn đồ, sau đó đi về phía mấy người còn lại.

Tài xế xe taxi ở phía sau thì hoàn toàn sợ hãi ngây người!
“Vô cùng lợi hại!” Tài xế taxi nhiệt huyết sôi trào.

Anh ta cũng muốn làm việc chính nghĩ, đứng ra, nhưng anh ta trên có già, dưới có trẻ, không dám đưa ra quyết định như thế.

Thế nhưng khi nhìn thấy sự dũng cảm của Triệu Đại Vĩ, anh ta cảm thấy phấn chấn, cũng cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình.

Triệu Đại Vĩ nhìn mấy tên đàn em của Dương Kiếm Vân, nói: “Thả người, tôi có thể ra tay nhẹ một chút.”
Mà những tên côn đồ này, thấy bạn của mình bị ăn một chiêu, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương.

“Mày là Triệu Đại Vĩ nhỉ!”
Lần này có người đã nhận ra Triệu Đại Vĩ, hơn nữa cũng chắc chắn người trước mặt chính là Triệu Đại Vĩ!
Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ: “Biết là tôi còn không chịu thả người?”
Vừa nói, Triệu Đại Vĩ tiếp tục đi về phía trước.

Bọn côn đồ luống cuống!
Triệu Đại Vĩ chính là sát thần!
Những người gây án ở Phong Lâm trước đó, bị Triệu Đai xử lý, bây giờ tất cả đều trọng thương, hơn nữa thậm chí có người nửa đời sau cũng không thể làm đàn ông được nữa.


Có người lui về sau, có người chuẩn bị bỏ chạy, có người lại lớn gan hơn một chút, muốn liều mạng Triệu Đại Vĩ.

Người cầm đầu quơ quơ, nhanh chóng ổn định lại: “Hoảng cái gì, ban đầu chúng ta cũng vì để dẫn dụ Triệu Đại Vĩ xuất hiện, bây giờ chỉ đang đi trước kế hoạch mà thôi!”
Người cầm đầu cầm dao kề vào cổ Hứa Thực Quân, nói: “Nếu mày còn tới nữa, tao sẽ giết cô ta.

Không phải có tin đồn mày thích Hứa Thục Quân sao? Tao muốn xem một chút, tin đồn này có thật hay không.”
Hứa Thục Quân cảm nhận được trên cổ lạnh như băng, mặc dù với sự bình tĩnh của cô ta, bây giờ cũng không nhịn được tim đập rộn ràng, mồ hôi lạnh đã thấm đầy sau lưng.

Còn Triệu Đại Vĩ đánh cược những người này không dám, cho nên nhanh chóng tiến lên một bước, mạo hiểm bắt lấy tay đối phương, bẻ mạnh một cái.

Rắc rắc!
Xương cổ tay đối phương gãy vụn!
Triệu Đại Vĩ kéo Hứa Thục Quân ra sau lưng mình: “Nếu còn muốn tìm đường chết, tôi tiếp!”
Bởi vì sự an toàn của Hứa Thục Quân, Triệu Đại Vĩ cũng không tiếp tục mạo hiểm, không tiếp tục truy kích những người này, thế là nói mấy câu đơn giản còn lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với những người này.

Nhìn thấy sức mạnh to lớn của Triệu Đại Vĩ, ngay cả Hứa Thục Quân cũng cứu được, sao những người khác còn dám tiếp tục đấu với Triệu Đại Vĩ nữa, thế là vội vàng leo lên xe thương vụ, lái xe rời đi.

Triệu Đại Vĩ nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói với Hứa Thục Quân đang ở sau lưng, nói: “Chị không sao chứ?”
Hứa Thục Quân nhìn mặt Triệu Đại Vĩ, chắc chắn thật sự là Triệu Đại Vĩ, không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên, trên gương mặt tươi cười cũng mắc cỡ đỏ bừng lên.

Cô ta nói: “Tôi không sao, nhưng kính tôi rơi rồi.”
Triệu Đại Vĩ cũng kinh ngạc, sau đó ánh mắt đảo một vòng toàn bộ chỗ đó, cuối cùng nhìn về phía chiếc Mercedes.

Mở cửa xe, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy gọng kính kim loại trên chân đệm của chiếc xe.

Anh cầm lấy mắt kính đưa cho Hứa Thục Quân.

Hứa Thục Quân đeo kính lên, nghiêm túc nhìn Triệu Đại Vĩ một cái.

Triệu Đại Vĩ cũng nhìn Hứa Thục Quân.

Quả nhiên, đúng như trong lời đồn, Hà Thục Quân thật sự là một mỹ nhân, vóc người cực đẹp, mặc chiếc đầm dài màu hồng phấn, khí chất ưu nhã, vẻ ngoài và màu da cũng đẹp, nói một câu thanh cao thoát tục cũng không nói quá.


Sau khi Hứa Thục Quân nhìn Triệu Đại Vĩ, nói: “Cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi đã bị bắt cóc rồi.”
“Nhưng…”
“Nhưng nếu cậu nói việc kia không hề liên quan gì tới cậu, tôi không tin.”
Giữ vững bình tĩnh, trên mặt Hứa Thục Quân hiện lên một nụ cười tự tin yếu ớt, nói: “Tin đồn thất thiệt kia là do cậu truyên ra đúng không?”
“Trước đó tôi không biết vì sao tin đồn này lại xuất hiện, hơn nữa mục đích của tin đồn này là gì, nhưng bây giờ tôi hiểu rõ rồi.”
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Hứa Thục Quân dần biến mất, trông còn có hơi lạnh lùng.

Cô ta đang đợi Triệu Đại Vĩ giải thích.

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Quả nhiên không hỗ là tổng giám đốc của khạc sạn Thiên Hồ, lạnh lùng thông minh.

Đúng thế, tôi thừa nhận, tin đồn đó là do tôi truyền ra, vì để kẻ thù của tôi ở Khâu Dã ra tay với chị, sau đó tôi sẽ anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Phải biết rằng, mấy người ở thành phố Khâu Dã này, trong xương vẫn sợ tôi, cộng thêm việc tôi vẫn luôn ở trong thành phố, bọn họ không có cơ hội trả thù.

“Sau khi tôi truyền tin đồn thất thiệt, khi cảm thấy có cơ hội bọn họ sẽ đến.” Triệu Đại Vĩ giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Hứa Thục Quân.

Hứa Thực Quân có chút bất mãn: “Tại sao phải phiền phức như thế?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Bởi vì tôi cảm thấy dường như các người còn chưa ý thức được tình hình.

Trước khi tới Khâu Dã tôi đã thăm dò một ít tình hình việc kinh doanh khách sạn ở thành phố Khâu Dã, chỗ dựa của khách sạn Thiên Hồ các người e rằng sắp ngã rồi.”
“Nếu không có một chỗ dựa mới, dưới tình hình như ở thành phố Khâu Dã, khách sạn Thiên Hồ khó mà trụ được.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở chị một chút, chỗ dựa của các chị cũng chỉ có thể là tôi.

Nếu tôi trở thành ông chủ của khách sạn Thiên Hồ, chẳng những có thể giúp khách sạn Thiên Hồ ngừng tổn thất, hơn nữa còn khiến cho người người giữ vững sự kính sợ đối với khách sạn Thiên Hồ!”
“Khi đó, cho dù là mấy kẻ chống lưng cho khách sạn Vân Lan và những khách sạn lớn khác cũng không dám lỗ mãng trước mặt khách sạn Thiên Hồ!”
“Hứa tổng, suy nghĩ một chút đi.”
“Sau khi cân nhắc xong, chị có thể điện thoại cho tôi.

Tôi ở khách sạn Vân Lan chờ điện thoại của chị.”
“Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Triệu Đại Vĩ biết, sau khi nói xong, anh cần phải cho Hứa Thục Quân thời gian suy nghĩ, thế là anh cũng không gấp bắt Hứa Thục Quân đưa ra câu trả lời, mà chỉ xoay người rời khỏi đó, để lại cho Hứa Thục Quân một bóng lưng phóng khoáng.

Trong nháy mắt đó, lòng Hứa Thục Quân khẽ động đậy!.

Bình Luận (0)
Comment