Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 292


Hứa Thục Quân luôn chẳng để ý tới đàn ông, càng xem thường mấy người đàn ông bình thường, nhưng Triệu Đại Vĩ ở trước mặt, tới tự nhiên, đi cũng tự nhiên, đúng là khiến cô ta cảm giác được, Triệu Đại Vĩ vô cùng không giống với những người khác.

Cộng thêm tin đồn “Triệu Đại Vĩ thích Hứa Thục Quân”, trong lòng Hứa Thục Quân càng cảm thấy có cảm giác kỳ lạ.

Cũng may.

Cô ta nhanh chóng vượt cảm xúc cảm động trong lòng mình, suy nghĩ vấn đề Triệu Đại Vĩ nói.

Giờ phút này.

Cô ta thật sự cảm thấy số mệnh của khách sạn Thiên Hồ, có thể thật sự chỉ có Triệu Đại Vĩ mới có thể thay đổi được.

Tình cảnh hiện giờ của khách sạn Thiên Hồ đúng thật là vô cùng nguy hiểm.


Triệu Đại Vĩ quay về khách sạn Vân Lan.

Mới vừa bước vào cửa khách sạn, bên trong khách sạn Vân Lan, nữ phục vụ xinh đẹp lập tức tới nói với Triệu Đại Vĩ: “Anh Lâm, chào anh, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp mặt anh một chút.”
“Sao?”
Triệu Đại Vĩ biết, đây chính là vì bốn chữ anh đã dán trước cửa, hấp dẫn sự chú ý của tổng giám đốc khách sạn Vân Lan.

“Đưa tôi đi.” Anh nói.

Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp hơi tò mò nhìn lén Triệu Đại Vĩ, sau đó cung kính đưa Triệu Đại Vĩ đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Trương tổng, anh Lâm đã tới rồi.” Nhân viên phục vụ gõ cửa phòng một cái, sau đó mở cửa, mời Triệu Đại Vĩ vào trong.


Chờ tới khi Triệu Đại Vĩ tiến vào, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời khỏi đó.

Trương Thu Hương, tổng giám đốc khách sạn Vân Lan, giờ phút này đang đưa lưng về phía Triệu Đại Vĩ.

Cô ta nói: “Cuộc chiến Trường Bình là có ý gì, Triệu tổng, cậu dán cái này ở trên cửa, ai không biết còn tưởng rằng cậu đọc lịch sử đến mê mẫn đấy chứ.”
Triệu Đại Vĩ nhìn bóng lưng Trương Thu Hương, có hơi tò mò.

Thật ra thì, trong tài liệu Nguỵ Tử Phù đưa cho anh, cũng có tài liệu của Trương Thu Hương.

Mặc dù dáng vẻ của Trương Thu Hương không đẹp bằng Hứa Thục Quân, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Cô ta là một người phụ nữ rất có khí chất, ở Khâu Dã này, cũng có không ít đàn ông thích cô ta.

Trương Thu Hương nói xong, liền xoay ghế, nhìn chính diện Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ thấy, Trương Thu Hương mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần bó màu đen, tóc hơi ngắn chỉ vừa đến vai, trông vừa đẹp lại vừa giàu kinh nghiệm.

Điều đáng chú ý chính là, đôi môi dày của Trương Thu Hương được son bóng loáng, khiến người khác không nhịn được nhìn lâu trên môi cô ta một chút.

Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu Trương tổng không hiểu ý của bốn chữ tôi để lại là gì, bây giờ cũng không mời tôi tới đây.”
Trương Thu Hương để lộ nụ cười kín đáo.

“Con người tôi không thích suy đoán, cậu cứ việc nói thẳng đi, cuộc chiến Trường Bình là ý gì?” Trương Thu Hương hỏi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Ý trên mặt chữ, chính là diệt Triệu!”

Thời kỳ chiến quốc Xuân Thu, đại tướng Bạch Khởi ở Trường Bình đã đại phá triệu quân, giăng bẫy giết mấy trăm ngàn ngàn quân, từ đó nước Triệu cũng không gượng dậy nổi, không bao lâu sau đất nước diệt vong.

Chỉ cần là người học một chút về lịch sử, cũng không ai không biết câu chuyện này.

Nhưng Triệu Đại Vĩ nói diệt Triệu, đương nhiên không phải nói diệt nước Triệu.

Anh nói diệt Triệu, chính là muốn diệt Tô Chấn Nghiệp!
Trương Thu Hương cười nói: “Diệt Triệt? Tôi không hiểu ý của Triệu tổng đây.”
Triệu Đại Vĩ thấy Trương Thu Hương vẫn còn chưa chịu lộ lòng mình, thế là nói: “Người ngoài đều cho là, Tô Chấn Nghiệp chính là người chống lưng cho khách sạn Vân Lan.”
“Trước đó tôi cũng cho là thế, cảm thấy Tô Chấn Nghiệp đúng là có quan hệ rất sát với khách sạn Vân Lan.”
“Nhưng cho đến khuya ngày hôm trước, lúc mới bắt đầu Đàm Tuyết Lăng bước vào phòng tôi, tôi mới ý thức được, khách sạn Vân Lan và Tô Chấn Nghiệp không phải một lòng.”
“Nói đi, người mà Đàm Tuyết Lăng tiết lộ, người tôi có thể giúp cho cô ấy, có phải chị không?” Triệu Đại Vĩ cười hỏi.

Trong lòng Trương Thu Hương cuồn cuộn.

Chuyện này, cô ta có thể chắc chắn được, Đàm Tuyết Lăng đã bảo đảm giữ bí mật, nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn có thể đoán ra được.

Cô ta từ chối cho ý kiến, hỏi: “Tô Chấn Nghiệp là núi dựa của tôi, tại sao tôi phải lật đổ chỗ dựa của mình?”
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Triệu Đại Vĩ tựa như muốn nhìn ra điều gì đó trong mắt Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói: “Nguyên nhân vô cùng đơn giản chính là vấn đề lợi ích, tôi nghĩ khách sạn Vân Lan trải qua nhiều năm như thế, tích luỹ thế lực, bản thân đã đủ mạnh mẽ, không cần Tô Chấn Long làm núi dựa.”
“Hoặc, Tô Chấn Nghiệp dựa vào thế lực của mình, muốn nhiều thứ hơn từ khách sạn Vân Lan, cho tới khi các người không thể chịu nổi.”
“Hay hoặc là Tô Chấn Nghiệp cây to gió lớn, nếu các người cắt bỏ kịp thời, tránh sau này bị liên luỵ.”
“Nhưng thứ này đều có thể là nguyên nhân.”
Triệu Đại Vĩ ung dung trả lời, điều này khiến Trương Thu Hương hài lòng thở dài nói: “Triệu tổng, tôi cũng điều tra một chút tài liệu về cậu, cậu đúng là một người rất lợi hại.”

“Chỉ là không biết, Tô Chấn Nghiệp là chó sói, Triệu Đại Vĩ cậu có phải hổ không?”
Đây là vấn đề rất nhiều người quan tâm tới.

Không đơn thuần là Trương Thu Hương, bao gồm cả Hứa Thục Quân trong đó, các lãnh đạo khác của khách sạn cũng vô cùng lo lắng nếu như Triệu Đại Vĩ quật khởi ở Khâu Dã, thế thì mấy người như bọn họ còn có thể đặt chân tại cái đất Khâu Dã này không.

“Có phải hổ hay không còn không biết, dù sao tôi vẫn luôn thích cạnh tranh kinh doanh bình thường, là lừa hay là ngựa, ra ngoài lanh lợi.

Cạnh tranh với tôi, ít nhất cũng không cần lo lắng sau khi chỗ dựa ngã xuống, bản thân mình vẫn an toàn.”
“Nhưng mấy người Tô Chấn Nghiệp lại không chắc chắn.”
“Một khi anh chưa lấp đầu khẩu vị của bọn họ, như thế, cậu phải lo lắng, mình về nhà vào lúc khuya có bị ai đánh lén hay không, hoặc sự an toàn của người nhà mình.”
Triệu Đại Vĩ cười, nói về ưu thế của mình một cách đơn giản.

Anh nói: “Về điều này, tiếng đồn tốt về tôi ở Phong Lâm, từ trước đến nay tôi chưa từng cử người đến bắt mấy lãnh đạo phía đối thủ bởi vì họ là đối thủ của mình.”
Trương Thu Hương nghe thế, trong lòng cũng thấy yên tâm không ít.

Cạnh tranh bình thường, thắng làm vua thua làm giặc, không có gì là được rồi, nhưng thân ở một nơi như Khâu Dã thế này, Trương Thu Hương vẫn cảm thấy, cạnh tranh bình thường chính là một hy vọng xa vời.

Trong hoàn cảnh này, không phải chỉ cần khách sạn bạn làm tốt là bạn có thể sinh tồn được.

Đầu tiên bạn vẫn phải tìm một chỗ dựa, sau đó mới có thể nghĩ đến vấn đề có thể sinh tồn được hay không!
Nói một cách đơn giản, chính là phí bảo vệ!
Bây giờ, thế lực của Tô Chấn Nghiệp đã là số một ở thành phố Khâu Dã, nào có thể bị hất văng dễ dàng như thế chứ.

Thế là, lúc này mới có động tác nhỏ của Trương Thu Hương.

Trương Thu Hương cười nói: “Được, nếu Triệu tổng bảo đảm cạnh tranh công bằng, thế tôi cảm thấy chúng ta có thể cân nhắc đến chuyện hợp tác.

Nhưng Triệu tổng, cậu đã chủ động tỏ ý, thế chúng tôi có thể cho cậu cái gì?”
“Trước đó đã nói hết rồi, chúng ta không thể giao khách sạn cho cậu được.” Trương Thu Hương nghiêm trang thanh minh.


Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Không cần cho tôi lợi ích, tôi tin, Tô Chấn Nghiệp chắc chắn sẽ là trở ngại trong việc phát triển của tôi ở Khâu Dã trong tương lai.

Cho nên, tôi chỉ muốn giải quyết trở ngại này càng sớm càng tốt mà thôi.”
Hai mắt Trương Thu Hương sáng lên!
Nếu không cần phải bỏ ra lợi ích, lại có thể nhận được hợp tác với Triệu Đại Vĩ, thế kết quả này thật sự vô cùng tốt.

“Vậy chúng ta phải hợp tác thế nào?” Trương Thu Hương lại hỏi.

“Cái này phải hỏi chính chị, tôi tin tưởng chị so với một người ngoài như tôi sẽ biết rõ nên làm thế nào hơn.” Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu các chị có kế hoạch, có thể báo với tôi một tiếng, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc thử, có muốn ra tay hay không.”
Triệu Đại Vĩ liếc hai mắt, trong lòng thầm nói người phụ nữ này cũng rất thú vị.

Nhưng, anh cũng không nhìn thêm.

Lâm Tuyết Nhã và Phan Diễm Hồng nhà anh còn chưa nhìn tới đâu đấy, không tới mức phải nhìn Trương Thu Hương.

Bàn xong chuyện hợp tác, Triệu Đại Vĩ liền tỏ ý phải rời khỏi.

Trương Thu Hương nói: “Tối nay là buổi nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng, cậu có đi không?”
Triệu Đại Vĩ đột nhiên nghĩ đến chuyện hai tấm vé, thế là cười hỏi Trương Thư Hương: “Chị sẽ đi?”
“Ừ, tôi sẽ đến xem.”
“Thế chị đã có vé chưa?” Triệu Đại Vĩ hỏi lại.

“Đương nhiên là có…” Trương Thu Hương trả lời.

Triệu Đại Vĩ cảm thấy mất mác.

Như thế, một chiếc vé bị dư ra e rằng sẽ bị lãng phí.

Lúc này, tổng giám đốc khách sạn Thiên Hồ, Hứa Thục Quân gọi điện thoại tới..

Bình Luận (0)
Comment