Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 300


“Đây là lần thứ hai cô hỏi câu này.

” Triệu Đại Vĩ rất nghiêm túc: “Vậy thì tôi sẽ nói lại lần nữa, thật đấy!”
Nghe được lời của Triệu Đại Vĩ, Bùi Hi Mính vội vàng: “Triệu tổng, nếu anh trị khỏi bệnh cho tôi thì anh muốn thù lao ra sao cứ việc nói, chỉ cần Bùi Hi Mính tôi làm được sẽ làm hết mình.


“Thù lao… Đưa tôi hai trăm tệ tiền khám bệnh là được.


Triệu Đại Vĩ đâu thể thật sự mở miệng đòi hỏi cao được, hơn nữa trong Long vương điển còn răn dạy, không được nhẫn tâm đào mỏ người bị bệnh, riêng với địa vị nhà họ Bùi, nếu anh đòi hỏi linh tinh, vậy chẳng phải tự tìm cái chết à?
“Triệu tổng, anh đừng khách sáo với tôi, tôi còn tưởng người như Triệu tổng đây sẽ không quan tâm đến quy tắc của người thường chứ.

” Bùi Hi Mính cảm thấy Triệu Đại Vĩ không thành thật.

Cô ta cảm thấy Triệu Đại Vĩ nhất định có yêu cầu muốn nói, nhưng do khách sáo nên không nhắc đến.

Mặt Triệu Đại Vĩ như oan uổng.

Anh thật sự chẳng có gì cần Bùi Hi Mính giúp đỡ.

Ví dụ như cần tiền?
Anh thiếu một hai trăm vạn đó sao?
Trừ khi là mấy tỷ, nhưng chỉ chưa bệnh đã đòi mấy tỷ, không bàn đến việc Bùi Hi Mính có thể trả hay không, anh mà mở miệng nói thế sợ là mất hết cả nhân phẩm.

Nếu yêu cầu Bùi Hi Mính bảo kê cho khách sạn của anh, điều này thực sự không cần thiết.

Tự anh làm được, không cần nhờ người khác giúp đỡ.

Do đó Triệu Đại Vĩ vẫn nói như cũ: “Hai trăm tệ phí tư vấn là được rồi, không phải phép lịch sự đâu, thực sự trước mắt tôi không cần giúp đỡ chuyện gì.


“Vậy đi, sau này nếu cần cứ việc nói.


Thấy Triệu Đại Vĩ kiên quyết, Bùi Hi Mính hỏi: “Châm cứu thế nào, cần cởi quần áo không?”
“Bên trong có thể mặc một ít quần áo, cởi quần áo bên ngoài là được rồi.



“Hoặc, cũng không phải là không được mặc quần áo nhẹ hơn chút.


Xét đến việc Bùi Hi Mính là con gái nhà tướng, nên anh phải tôn trọng người ta hết mức, hơn nữa chỗ châm cứu cũng không phải chỗ kín, đều là huyệt đạo bình thường nên Triệu Đại Vĩ thả lỏng vài yêu cầu.

“Không sao, cởi quần áo cũng không có gì là không được.

” Bùi Hi Mính vốn đã xem nhẹ chuyện này, nên cô ta dứt khoát vung tay cởi ra.

Bùi Hi Mính luyện công trong nhà, làn da của cô ta vẫn rất trắng.

Tuổi cô ta không tính là lớn, ngoài ba mươi, đường nét khuôn mặt thanh tú, có thể gọi là mỹ nhân.

Tuy nhiên, biểu cảm của cô ta không hề sến, thái độ nghiêm túc, mọi thứ đều khiến người ta không có cách nào hình dung ra được chuyện nam nữ với cô ta.

Triệu Đại Vĩ cũng vậy.

Thấy Bùi Hi Mính đã chuẩn bị xong cho việc châm cứu, thế là anh lấy kim vàng ra, bắt đầu nhẹ nhàng châm vào từng vị trí kinh mạch.

Bởi vì không có cảm giác đau, nên mặt Bùi Hi Mính vẫn vô cảm.

Triệu Đại Vĩ vừa châm cứu vừa dùng long khí để chữa các dây thần kinh bị tổn thương của Bùi Hi Mính.

Giữa lúc rập rà rập rờn, cuối cùng Bùi Hi Mính đã có chút cảm giác.

Cô ta bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Đây không phải là cảm giác khó chịu do châm cứu, mà do cô ta vẫn kiên trì luyện công dù vết thương cũ chưa lành nên đã gây chấn thương đến thân thể.

Là cơn đau của vết thương khiến Bùi Hi Mính cảm thấy có chút khó chịu.

Lúc này, tuy Bùi Hi Mính khó chịu, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy hưng phấn chưa từng có.

“Có cảm giác rồi!”
“Triệu tổng, tôi có cảm giác rồi.



Bùi Hi Mính kinh ngạc vui mừng nói lớn.

Thực ra Bùi Cảnh Ngạn vẫn đang ở bên ngoài, chờ kết quả chẩn đoán và điều trị của Triệu Đại Vĩ.

Khi anh ta nghe thấy Bùi Hi Mính ở bên trong kinh ngạc vui mừng hét lên “Có cảm giác rồi”, trong lòng Bùi Cảnh Ngạn cũng hơi dao dộng.

Nhưng đồng thời anh ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Có cảm giác rồi?
Bùi Cảnh Ngạn không biết nên nghĩ theo hướng đoan chính thì tốt hơn hay nghĩ theo hướng không đoan chính thì tốt hơn nữa.

Trong lòng anh ta luôn kính nể người chị họ này, giờ một người đàn ông trẻ tuổi khiến cho Bùi Hi Mính phấn khích như vậy, còn nói mấy lời mập mờ không rõ ràng, trong lòng Bùi Cảnh Ngạn rất tế nhị.

Những người bên cạnh Bùi Cảnh Ngạn cũng nhìn nhau.

“Mọi người về đi, đừng đợi ở đây nữa, trở về vị trí làm việc của mình đi.

” Bùi Cảnh Ngạn ra lệnh.

Trong phòng luyện công, Triệu Đại Vĩ nhắc nhở Bùi Hi Mính: “Đừng kích động quá.

Hiện giờ cơ thể của cô thực sự không chịu được cảm xúc kích động quá đâu.


Nhưng làm sao có thể không kích động chứ.

Bùi Hi Mính muốn đi ra ngoài và hét lớn, tuyên bố mình đã là một người bình thường rồi.

Triệu Đại Vĩ tiếp tục châm cứu.

Khoảng hai mươi phút sau, Triệu Đại Vĩ rút kim vàng ra: “Được rồi, không có vấn đề gì rồi.



“Cảm ơn!”
Bùi Hi Mính tự nhéo mình, sau khi cảm giác được sự đau đớn rõ rệt, cô ta lại càng vui mừng, cảm kích hơn.

“Triệu tổng, anh thực sự không cần khoản thù lao nào khác sao?” Mặc quần áo xong, Bùi Hi Mính xác nhận lần nữa.

“Không cần đâu.


“Được thôi.

” Bùi Hi Mính cười: “Vậy tôi chuyển cho anh hai trăm tệ?”
“Được.


Triệu Đại Vĩ thực sự để cho Bùi Hi Mính chuyển hai trăm tệ.

Điều này khiến Bùi Hi Mính không biết nên cảm thấy thế nào.

Sau khi điều trị xong, Triệu Đại Vĩ còn kê đơn cho Bùi Hi Mính dùng để điều trị nội thương.

“Đơn thuốc này, có lợi cho khả năng phục hồi thân thể của cô, cô cố gắng kiên trì uống trong vòng một tháng, và trong một tháng ấy không được luyện võ, như vậy mới bình phục hoàn toàn được.


Nghe Triệu Đại Vĩ nhắc nhở, Bùi Hi Mính vô cùng kinh ngạc: “Một tháng không luyện võ?”
“Chính xác, không thể vận động quá mạnh.

Tất nhiên, ngay cả đối với môn võ thuật như Thái Cực Quyền, ít nhất uống thuốc hết một tuần mới được luyện.


Bùi Hi Mính: “Được rồi.


Triệu Đại Vĩ thấy đã trị bệnh cho Bùi Hi Mính xong, nghĩ cũng không còn gì phải ở lại nên tạm biệt ra về.

“Phải đi rồi sao?” Bùi Hi Mính đáp: “Không biết Triệu tổng có thể ở lại Khâu Dã bao lâu?”
“Ngắn thì một hai tháng, dài thì hai ba tháng, chắc không lâu hơn đâu.


“Vậy tốt quá.

” Bùi Hi Mính thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta muốn cùng nghiên cứu thảo luận với Triệu Đại Vĩ, nhưng Triệu Đại Vĩ lại ở Phong Lâm chắc chắn sẽ không ở Khâu Dã lâu được, thế nên cô ta mới hỏi vậy.


“Tôi tiễn anh.


Đích thân Bùi Hi Mính mở cửa phòng luyện công, liền nhìn thấy em họ Bùi Cảnh Ngạn đang thò đầu vào cửa.

Thấy cửa được mở ra, Bùi Cảnh Ngạn nói: “Chị, chị thấy khá hơn chưa?”
“Khá hơn rồi.

” Bùi Hi Mính đáp: “May mà có Triệu tổng, nếu không căn bệnh này sẽ giày vò chị đến chết mất.


“Cảnh Ngôn, sau này Triệu tổng làm việc ở Khâu Dã, nếu em có thể giúp được chút nào thì hay chút đấy, biết không?”
Tuy rằng Triệu Đại Vĩ không nói muốn Bùi Hi Mính báo ơn, nhưng Bùi Hi Mính không thể thực sự chỉ trả mỗi hai trăm tệ thôi.

“Chắc chắn!” Bùi Cảnh Ngạn hơi kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng Triệu Đại Vĩ không thể chữa khỏi, nhưng không ngờ lại chữa khỏi nhanh như vậy, quả thật là thần y đương thời!
“Vậy em tiễn Triệu tổng về đi.

” Bùi Hi Mính nói.

“Anh không định ở đây ăn cơm rồi đi sao?” Bùi Cảnh Ngạn hỏi.

“Không được, tôi còn phải ký một cái hợp đồng nữa, sợ rằng ở đây lâu quá, người ta sẽ phải đợi tôi.


“Ok.

” Bùi Cảnh Ngạn lập tức đưa Triệu Đại Vĩ về lại khách sạn Vân Nam.

!
Vừa đến khách sạn, Triệu Đại Vĩ nhận được điện thoại từ nhân viên của ngân hàng Giang Nam.

Không lâu sau, Triệu Đại Vĩ gặp mặt nhân viên của Hạ Lâm rồi ký hợp đồng cho vay.

Sau đó, vấn đề về khoản tiền thu mua khách sạn Long Hồ do nhân viên ngân hàng và bên phía khách sạn Long Hồ tiến hành giao nhận.

Triệu Đại Vĩ đến khách sạn Long Hồ để hoàn thành các thủ tục cần thiết trong thời gian sớm nhất.

.

Bình Luận (0)
Comment