"Không cần đưa, em tự đi được." Mạnh Tịch nói.
Cố Bắc Cương: "Để anh đưa đi… có lẽ đây là lần cuối cùng đưa em, sau này em có người khác bên cạnh rồi, anh đi cùng em không thích hợp."
Thấy vẻ tiếc nuối buồn bã của Cố Bắc Cương, không hiểu sao trong lòng Mạnh Tịch cũng chua xót.
Đây là người đàn ông mà khi đọc truyện, cô đã muốn xông vào bảo vệ! Giờ cô lại phải đ.â.m d.a.o vào tim anh.
Hai người trước sau đi về phía thị trấn, đến thị trấn, Cố Bắc Cương đưa Mạnh Tịch lên xe buýt đi Yên Kinh.
Đến Yên Kinh, Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch xuống xe, anh đứng ở bến xe nhìn Mạnh Tịch dần dần đi xa, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Đột nhiên, một tiếng s.ú.n.g vang lên từ trong đám đông.
Chờ Mạnh Tịch quay đầu lại, Cố Bắc Cương đã ngã xuống đất.
Người b.ắ.n s.ú.n.g cười điên cuồng nhìn Cố Bắc Cương: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Cố Bắc Cương, mày giải ngũ thì đã sao?
Trải qua bao núi đồi sông suối tao vẫn tìm được mày, tao coi mày là anh em, mày làm nội gián bên cạnh tao, mày bắt em trai tao, làm nó bị xử bắn, mày phải đền mạng cho nó."
Đám đông tán loạn bỏ chạy, kẻ b.ắ.n s.ú.n.g lại b.ắ.n thêm vài phát nữa, khiến một số người đi đường vô tội bị trúng đạn.
Sau khi b.ắ.n loạn xạ vài phát, tên tội phạm đó đã tự b.ắ.n c.h.ế.t mình.
Mạnh Tịch nhìn Cố Bắc Cương nằm trong vũng máu, đứng sững tại chỗ, phải mất khoảng hơn mười giây, cô mới chạy về phía anh.
Nước mắt tuôn rơi trong lúc chạy.
Viên đạn đó b.ắ.n trúng đầu Cố Bắc Cương, lúc Mạnh Tịch chạy đến, anh chỉ còn hơi thở cuối cùng, anh dùng chút sức lực còn lại lau đi nước mắt của cô, nói: "Đừng khóc, lần này, hãy lấy một người yêu em nhé!"
"Cố Bắc Cương, anh không được nói bậy, anh nói linh tinh gì vậy, anh phải tỉnh lại, em là bác sĩ giỏi nhất, em có thể cứu anh, làm gì có người nào khác, ngay cả nhiệm vụ hệ thống cũng chứng minh, anh là người duy nhất yêu em hết lòng."
"Cố Bắc Cương, anh không được chết."
Mạnh Tịch khóc đến đau đớn tột cùng, nhưng tiếng khóc của cô không giữ được anh ở lại.
Cố Bắc Cương đã tắt thở trong vòng tay cô.
Ngoài Cố Bắc Cương ra, còn có ba người bị thương.
Mạnh Tịch thậm chí không có thời gian đau buồn cho Cố Bắc Cương quá lâu, đã phải theo cáng về bệnh viện, tham gia cấp cứu cho những người bị thương khác.
Mạnh Tịch máy móc, vô cảm hoàn thành một ca phẫu thuật.
Sau khi hoàn thành phẫu thuật, Mạnh Tịch một mình vô cảm trốn trong phòng trực ngồi thẫn thờ.
[Ký chủ, đừng buồn nữa, nhịp tim và hơi thở của cô đều không bình thường rồi, hãy lấy lại tinh thần, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, sẽ có thể trở về thế giới thực!]
[Trở về thế giới thực? Bây giờ làm sao tôi về được, chẳng lẽ tôi phải để mẹ của Cố Bắc Cương chịu nỗi đau mất cả con trai lẫn con dâu sao?]
[Ký chủ, sớm muộn gì cô cũng phải về. Vừa rồi cô đã cứu người, còn chưa xem phần thưởng nhiệm vụ, mau mở ra xem đi!]
Mạnh Tịch không nói gì, cô không muốn xem.
Hina
[Ký chủ, để tôi giúp cô mở phần thưởng nhé?] Nãi Đoàn muốn dỗ Mạnh Tịch vui lên.
[Ký chủ không nói gì, tức là đồng ý đổi thưởng, đang đổi thưởng, đổi thưởng thành công, phần thưởng nhiệm vụ lần này là giảm một điểm oán khí…]
[Chúc mừng ký chủ, oán khí đã giảm xuống còn không điểm, xin hỏi cô có muốn lập tức trở về thế giới thực không.]
[Tôi không muốn về!] Mạnh Tịch kích động hét lên một tiếng.
[Thực tại một năm, nhân gian một ngày, thực tại bây giờ mới qua bảy ngày, tôi đợi thêm chút nữa, đợi hơn mười năm nữa rồi về… Ít nhất tôi phải đi sau mẹ của Cố Bắc Cương.]
[Ký chủ, cô làm vậy để làm gì?]
[Đừng khuyên tôi, mấy năm nay tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, đi đến ngày hôm nay, đều là nhờ Cố Bắc Cương và Trần Mai coi tôi như người nhà. Tôi không thể ra đi một cách nhẹ nhàng như vậy được!]
[Haiz, ký chủ, thực ra hệ thống có một cơ hội gian lận. Nhưng vì ký chủ quá xuất sắc, nên chưa bao giờ dùng đến cơ hội gian lận.]
[Gian lận, là sao?]
[Chỉ cần ký chủ đồng ý lập tức trở về thế giới thực, hệ thống có thể cho thời gian quay trở lại lúc Cố Bắc Cương còn sống, có thể để Cố Bắc Cương sống lại.]