[Còn có thể như vậy sao?]
[Có thể.]
[Vậy thì quay ngược thời gian đi, để con trai ruột Cố Bắc Cương sống, quan trọng hơn tôi.]
[Vậy bắt đầu quay ngược thời gian, ký chủ nhớ kỹ, nhiệm vụ đã hoàn thành, quay ngược thời gian cũng không ảnh hưởng đến điểm số và oán khí của nguyên chủ, trở về quá khứ vẫn là không điểm.]
Mạnh Tịch nói xong, hệ thống lập tức khởi động chức năng quay ngược thời gian.
Chỉ trong nháy mắt, Mạnh Tịch phát hiện mình đã quay trở lại trạm xe buýt đó?
Sao lại là ở đây? Tim Mạnh Tịch như nhảy lên tận cổ họng, đây không phải là nơi Cố Bắc Cương bị b.ắ.n c.h.ế.t sao?
Phải nhanh chóng nhắc nhở Cố Bắc Cương cẩn thận, đừng để anh bị b.ắ.n chết.
Hina
Ngay lúc Mạnh Tịch định nhắc nhở Cố Bắc Cương, cô thấy khẩu s.ú.n.g đã giơ lên, cô không kịp suy nghĩ đã lao về phía Cố Bắc Cương:
"Cố Bắc Cương, cẩn... ~"
Chữ "thận" chưa kịp nói ra, Mạnh Tịch đã ngã xuống đất.
Thời gian như đông cứng lại trong giây phút này, lần này, Mạnh Tịch đã chắn được viên đạn g.i.ế.c c.h.ế.t anh.
"Mạnh Tịch." Tiếng gào thét xé lòng của Cố Bắc Cương vang lên từ trong đám đông.
Lúc anh chạy đến bên Mạnh Tịch, cô đã tắt thở, anh còn không kịp nói với cô một câu nào.
Tên tội phạm còn định b.ắ.n Cố Bắc Cương, nhưng lúc này chân tay anh đã hồi phục và có cảnh giác, nhanh chóng phi thân lên giật lấy s.ú.n.g của tên tội phạm, b.ắ.n c.h.ế.t anh ta.
[Ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin hỏi có muốn lập tức trở về thế giới thực không.]
[Về.]
Trong tiếng khóc của Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch rời khỏi thế giới trong sách.
Chờ Mạnh Tịch mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đã trở về thế giới thực, mẹ đang ôm chặt cô, nước mắt thấm ướt cả áo.
"Tịch nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, mẹ sợ lắm, sợ mất con."
Giọng mẹ run rẩy, tràn đầy niềm vui sướng vì tìm lại được thứ đã mất.
Mạnh Tịch cũng khóc, cô xót xa cho mẹ, đồng thời cũng nhớ về tất cả những gì đã xảy ra trong sách, dù thực tế chỉ qua bảy ngày, nhưng cô đã sống trong sách bảy năm.
Cho đến khi rời khỏi thế giới trong sách, cô mới phát hiện ra mình đã yêu Cố Bắc Cương rồi.
Nhưng yêu thì có ích gì? Giữa thực tại và ảo tưởng có một khoảng cách không thể vượt qua.
Cô không thể vì cái gọi là tình yêu mà quay lại trong sách, bỏ lại mẹ mình.
"Mẹ, con không sao rồi, chỉ là một giấc mơ thôi." Mạnh Tịch an ủi mẹ, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Ngày tháng dần trôi qua, Mạnh Tịch trở lại công việc, cuộc sống dường như đã trở lại bình thường.
Cho đến khi đi làm, Mạnh Tịch nghe đồng nghiệp Lục Khiết nói, một y tá nhỏ của bệnh viện họ vừa bị kiện, vì cô ta viết một cuốn tiểu thuyết sủng văn [Thập Niên 70: Thiên Kim Giả], bị phát hiện đạo văn.
Mạnh Tịch mới chợt hiểu ra, hóa ra cuốn sách cô xuyên vào là tác phẩm đạo văn của cô y tá.
"Nghe nói cô y tá đó rất ghét cậu, nên đã viết cậu thành nữ phụ trong sách, thật là kinh tởm." Lục Khiết tức giận nói.
"Hả?" Mạnh Tịch cười khổ, chẳng trách mọi thứ trong sách lại kỳ quặc và phi logic như vậy, hóa ra là sách đạo văn.
Cô y tá đã biến nữ phụ thành nữ chính, biến nữ chính thành nữ phụ, vì vấn đề logic trong miêu tả quá lớn, nên thế giới trong sách dưới ngòi bút của cô ta không hoàn chỉnh.
Có lẽ là vì thế giới nhỏ muốn tròn logic, nên tình hình thực tế của thế giới nhỏ khác hẳn với tình hình trong sách.
"Cô y tá này cũng thật là thú vị, viết cậu thành nữ phụ độc ác, viết người cô ta thích nhưng không có được thành người què… Người đàn ông đó hôn mê ba năm rồi, vậy mà còn bị người ta viết thành người què trong sách, đúng là người nằm trên giường, họa từ trong sách ra."
Khoan đã, người què?
Mạnh Tịch dừng lại, kỳ lạ nhìn đồng nghiệp, cô vội hỏi: "Người đàn ông hôn mê này tên là gì?"
"Anh ta tên là Cố Bắc Cương… là một quân nhân, ba năm trước cứu một cô gái nhảy lầu rồi ngã xuống, hôn mê từ đó, anh ta đang nằm ở phòng VIP tầng chín bệnh viện chúng ta... Ê ê ê, bác sĩ Mạnh, cậu chạy gì vậy, cậu đi đâu đấy?"